Cô Vợ Nhỏ Ngốc Nghếch

Chương 5: Chương 5




Quả nhiên anh tìm thấy cô rồi, Thái Miên Miên suy nghĩ, trong đầu đang là mớ ngổn ngang lo lắng, cô không sợ anh sẽ bức bách cô trở về, cùng lắm cũng chỉ hỏi về một chút nguyên nhân cô rời đi kia, tình hình sống của cô hiện tại, sau đó lạnh nhạt qua lại vài câu và thế nào cũng sẽ nhờ cô nói rõ chuyện này với Triệu ba ba và ma ma hai người kia, và với hai ba ba của cô nốt. Nhưng bây giờ nhìn lại, cô lại cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng ở đây. Mà không đúng đó là gì, e là phải bắt nguồn từ anh rồi.

" Miên Miên." Triệu Kỳ Tân lẩm bẩm gọi. Ánh mắt của anh nhìn về phía cô, chăm chú, pha chút dịu dàng, chứa đầy sự ôn nhu, bắt gặp ánh mắt ấy cô liền run lên né tránh, trái tim giật thót bối rối nhìn về phía khác. Cô nhớ rõ anh chưa bao giờ dùng ánh mắt say lòng người đó nhìn cô, nhưng còn bây giờ anh có như vậy không? " Triệ... triệu tổng..." Anh khác nhiều quá làm cô không biết nên lạnh nhạt hay thân thiết với anh nữa.

Trước đây cô cũng hay lắp bắp như vậy khi nói chuyện với anh, cái miệng nhỏ nhắn kia lúc nào cũng nhỏ giọng gọi " Kỳ Tân... kỳ tân..." chứ không biết bật ra hai tiếng xa lạ này, cũng không thường né tránh ánh mắt anh mà thay vào đó là đôi mắt to tròn có chút sáng long lanh. Đột nhiên anh cất giọng hỏi, không nghe ra là vui mừng hay giận dữ. " Người đàn ông kia là ai? Ngô Hàm?" nhưng lại rõ ràng có chút gì đó bất mãn ở đây.

Tất nhiên Thái Miên Miên rất biết tự lượng sức mình, sẽ không nghĩ đến là anh sẽ níu kéo cô. " Triệu tổng, chuyện đó đâu còn quan trọng nữa, anh là anh và em là em." Đúng vậy, ngày đó cô để lại giấy li hôn và rời đi, cô đã tin rằng với một người có lòng tự tôn như Triệu Kỳ Tân, hẳn anh sẽ dễ dàng chấp nhận hiện thực này, dù sao với anh đây cũng chỉ là một cuộc hôn nhân không tình yêu. Cho nên đối với câu hỏi của anh cô không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ cần anh biết là cô đã buông tay đoạn hôn nhân này.

Nhưng khi nhìn thấy anh bây giờ, cô vẫn không cầm được mà buộc miệng hỏi ra lo lắng của mình. " Sao anh lại gầy đi như vậy?" Hình dáng của anh đã sớm in sâu trong đầu cô. Liếc mắt là cô liền nhận ra gò má anh hơi hõm vào, đôi mắt lộ ra chút mệt mỏi, mặc dù biểu lộ ra bên ngoài rất ít, rất khó phát hiện, nhưng đối với người đã hiểu rõ anh trong lòng bàn tay như cô, làm sao không phát hiện ra thần sắc tiều tụy này của anh chứ.

Cô còn dám hỏi? Triệu Kỳ Tân cười rộ lên, có chút vui vẻ nhìn cô. " Nếu anh nói là tại em thì em có tin không?" Không có cô nấu thức ăn cho anh, không có cô ăn cùng anh, không có cô chăm sóc anh,... quả nhiên anh không thể ăn ngon ngủ yên được rồi. Bản thân anh nghiễm nhiên đã bị nghiện hết thuốc chữa với cô gái nhỏ này. Cho nên để cố gắng vun đắp lại cuộc hôn nhân này, không gì khác hơn là phải khiến cho cô toàn tâm toàn ý trở về bên anh. " Có thể mời anh một bữa cơm được không?" anh yêu cầu chân thành như vậy, cô không thể không đồng ý được rồi.

Sau đó bầu không khí lại rơi vào im lặng, nói đúng hơn là cả hai không biết nên nói với nhau cái gì. Chiếc xe chạy vút đi, cho đến khi ra tới ngoại ô, đến một công trường xây dựng lớn ven sát cổng chào đi vào trong thành phố. Từ xa có thể nhìn thấy một công trình to lớn cao mấy mươi tầng đang trong quá trình thi công, bên cạnh có hàng trăm người đang vội vã đi qua đi lại làm việc, xem giữa họ là công trình và máy móc khá hiện đại.

Nhìn tòa cao tầng như dựng giữa trời, Thái Miên Miên nhìn đến có chút ngây ngẩn, trong thành phố tòa cao ốc không thiếu cái to lớn hơn thế này, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tận mắt cách người ta xây dựng chúng như thế nào, ẩn sâu vào trong các lô cốt ngăn không cho công trình tiếp cận với bên ngoài. Có thể nhìn thấy sơ lược được bố cục bên trong, chính giữa có một khoảng trống lớn có thể là nơi đặt thang máy các tầng lại phân ra từng không gian riêng, duy chỉ từ tầng 1 đến tầng 10 có phân ra làm nhiều khu hơn. Có thể dự định được đây hẳn là một khu chung cư tích hợp.

Một đường đi cùng anh từ trước ra đến phía sau, cô cảm thấy không có biết bao nhiêu ánh nhìn đổ về phía bên này, nhưng tất cả cũng chỉ thuần tò mò là chính.

Cho đến khi bóng dáng hai người đã khuất, Đại Lực đứng bên ngoài mới nói với đám người đang nhìn nhìn kia. " Lão đại với chị dâu có chút xích mích, ngoài mặt thì cứ gọi là Thái tiểu thư, mọi người cố gắng làm việc để gây ấn tượng tốt trong lòng chị dâu nghe không?"

Một đám người có hay không đang làm việc đều đồng thanh hô vâng. Công việc cứ như vậy làm còn muốn nhanh chóng hơn trước.

Phía sau là nơi tập trung rất nhiều máy móc để phục vụ kịp thời công trình ở phía trước, có máy đóng cọc nền, có máy đầm, máy gia cố, công tơ điện,... máy móc các loại, cũng có một số loại máy nhỏ hơn như máy tiện, máy hàn, máy gia công,... Nhưng đối với Thái Miên Miên mà nói, đơn giản là cô không biết được chút gì về những thứ này. Hôm nay quyết định là chỉ đến xem qua trước, hôm sau sẽ liên hệ với phía công ty anh vận hành thử các loại máy này để xác nhận việc chúng sẽ hoạt động tốt sau khi đã kí kết hợp đồng. Mặc dù cô không sợ anh sẽ lợi dụng bảo hiểm để trục lợi, nhưng nguyên tắc vẫn là nguyên tắc. Xem xong một lượt, ghi lại hơn 200 loại máy lớn nhỏ, Thái Miên Miên vừa hoạch định số tiền bảo hiểm, vừa lẩm nhẩm điều khoản hợp đồng, sau đó thảo luận qua lại với anh về các vấn đề liên quan. Đến trưa, công việc cũng coi như tạm hoàn thành, mai cô sẽ đến để thực hiện việc nghiệm thu lần nữa số máy móc này.

" Được rồi. Trở về đi." Cả một buổi sáng quan sát cô, kinh ngạc thôi là chưa đủ, số lượng 219 loại máy móc không phải là việc một người bình thường có thể kiểm kê hoàn thành trong một buổi sáng, nhưng chính anh đã tận mắt nhìn thấy cô làm xong, tốc độ không nhanh không chậm, hơn nữa những gì cần ghi và cần chú ý đều được cô ghi lại trong sổ tay cả. Hình như anh còn chưa biết nhiều điều về cô lắm.

Lời nói vừa dứt cái bụng nhỏ của ai đó rất vô cùng phối hợp kêu lên. " Ọc ọc...~~~"

Thái Miên Miên: ...

Triệu Kỳ Tân: ...

Chiếc Ferrari đen tuyền rất nhanh rời khỏi công trình, quay trở lại thành phố, mất 15 phút sau đã đi đến căn chung cư của cô, đến nơi anh lại không có ý định rời đi ngay. Anh nhướng mày nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nhìn cô cười nhạt.

" Mời Triệu tổng lên nhà." Thái Miên Miên hết đối sách với người đàn ông này, vốn nghĩ sáng nay anh chỉ là nói đùa quả nhiên là thật.

Dừng xe bên dưới tòa nhà chung cư, Đại Lực cười cười đợi hai người cùng bước ra khỏi xe, sau đó rất có ý tứ lái xe rời đi.

- Phân cách tuyến nóng bỏng -

Nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô trong phòng bếp, vẫn là áo sơ mi mỏng manh, phong phanh, dễ dàng nhìn thấy da thịt bên trong như những hôm vừa qua. Trước đây hầu như anh không nhận ra bộ dáng của cô sẽ vô cùng, vô cùng ma mị khi ăn mặc thế này, mà cũng phải thôi, trước mặt anh cô chưa bao giờ dám ngang nhiên như vậy, cô biết anh chán ghét phụ nữ dùng cơ thể để khiêu khích đàn ông, anh sẽ không vui nếu thấy cô như thế này. Hóa ra trước đây cô luôn muốn ăn vận thoải mái thế này, nhưng tại vì anh nên mới miễn cưỡng mặc thứ trang phục kín đáo kia. Còn bây giờ, mối quan hệ của họ đã khác xưa, anh sẽ không vì việc làm của cô mà để tâm nữa.

Nhưng ngoài chuyện này ra, thì có nhiều thứ đã là thói quen thì khó sửa, Thái Miên Miên dễ dàng chọn món, với anh bây giờ hẳn là cần thức ăn có nhiều thịt. Trong tủ lạnh giờ đã có sẵn phần sườn đã mua ban sáng, làm một món canh rau diếp và một đĩa sườn xào chua ngọt, thêm một phần cải nộm là được. Mỗi khi nấu ăn hay tập trung làm việc nào đấy cô đều có thói quen bỏ mặc mọi thứ xung quanh, giống như lúc ngủ hay ngay lúc này cũng vậy, cô chuyên tâm nên để quên cả người đàn ông bên ngoài kia chờ đợi đến nóng lòng, tự mình đi vào bếp, lặng lẽ đứng phía sau cô. Cô cũng chẳng hay.

Để lửa nhỏ cho món sườn, cô quay sang rửa rau diếp, chúng đã được cô cắt bỏ phần thừa từ trước đang ngâm nước muối để sạch khuẩn, vừa định vặn vòi nước để rửa sạch lần nữa trước khi làm món canh thì... " Phụt!!!" Van khóa nước bất thình lình bị hỏng, vòi nước mặc sức phun dữ dội. Cả người cô đều bị ướt đẫm, đang không biết phải làm như thế nào thì cô bị cánh tay to lớn kéo ra sau, cả người anh chắn trước người cô, anh biết trong những khu chung cư này thế nào cũng sẽ có những dụng cụ cho trường hợp khẩn cấp, vì coi như đã quen thuộc mọi góc nhỏ trong nhà dễ dàng tìm thấy hộp dụng cụ gần đó, chỉ mất chưa đầy năm phút đã khắc phục được sự cố đột nhiên xảy ra này. Nhưng hậu quả là cả hai đều bị ướt sũng.

Thái Miên Miên bị nước lạnh bắn hết lên người, sự việc xảy ra đột ngột như vậy sao cô có thể đi thay đồ ngay được, nhưng cô không cảm thấy bản thân lạnh lẽo, mà lại lo lắng cho anh. " Kỳ Tân anh không sao chứ?" Quả nhiên vẫn là anh nhanh trí hơn, dễ dàng liền giải quyết xong, vì chuyện này làm hại anh đều bị ướt nhẹp, cả góc bếp toàn là nước.

Áo sơ mi mỏng dính sát vào người khiến cảnh xuân bên trong lắp ló bại lộ toàn bộ, da thịt đều bị phơi bày trước đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông, mà cô thì lại thản nhiên không hề hay biết. " Khụ khụ... Anh không sao." Ánh mắt anh lo lắng xoay tới xoay lui, không biết nhìn đi đâu, cô ngốc này đụng chuyện là chẳng giữ vững lập trường, dễ dàng quên đi bản thân. Chết tiệt!!! Cô có biết như vậy là rất nguy hiểm không, sao sao lại...

Không phải vừa mới kho khan sao? Thái Miên Miên thấy anh vừa tiều tụy sợ là dễ bệnh còn ho mấy cái, giờ lại bị ướt, mày nhỏ nhíu lại. Liền không đợi anh đôi co một lời nào, bàn tay nhỏ liền nắm lấy tay anh dẫn anh đi vào phòng của mình, tự bản thân đẩy anh vào trong phòng tắm đưa tạm một cái áo tắm màu trắng cho anh, sau đó đóng cửa lại. Đến lúc này, bản thân mới nhớ ra, chính mình cũng ướt nhẹp có hơn gì anh đâu.

Haiz, vốn muốn lạnh nhạt để xa lánh anh, vậy mà coi như xong cả rồi, cô đúng là đồ ngốc mà, chỉ cần động đến chuyện gì liên qua đến anh đều ngốc như vậy. Lại mở cửa tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi khác, rồi lại nhìn cửa phòng tắm, chắc anh còn chưa ra nhanh như vậy đâu, cho nên, cô cũng nhanh thay đồ rồi đi dọn dẹp bãi chiến trường thôi.

Trong phòng tắm, nhìn áo choàng tắm màu trắng trong tay, cơn tức giận của Triệu Kỳ Tân lên đến não, vừa ngọt ngào vừa chua xót. Ngọt ngào vì trong lúc nào cô cũng nghĩ về anh trước tiên, nhưng lại chua xót, cô cũng còn nguyên bộ dáng ướt sũng như anh đó. Bởi vậy lần đầu tiên trong đời Triệu Kỳ Tân thay quần áo nhanh như vậy, chỉ chưa đầy ba mươi giây anh đã vội mở cửa phòng tắm bước ra, chuẩn bị giáo huấn cô một trận đừng bao giờ lo cho người khác trước như vậy lại bắt gặp cô đang...

[CÒN TIẾP]

Tác giả: Không có gì để hóng đâu.

[TIẾP THEO]

Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy rõ mồn một cơ thể cô, đôi lần trong khi cô ngủ, cách lớp áo mỏng anh có thể nhìn thấy được phần nào hai khối thịt mềm mại, hoặc trong giấc mơ đêm qua, cô cùng người đàn ông kia triền miên. Nhưng tất cả cũng đều là gián tiếp, còn lần này anh nhìn thấy được rõ ràng, là hiện thực. Đôi gò phấn nộn cứ sững sờ trước mắt anh, hồng hào và căng mọng như vậy. Giờ này tầm 12 giờ trưa hơn, ánh sáng của thái dương đang rực rỡ, trong phòng dù có màn che, hay không cần bật đèn thì mọi thứ vẫn dễ dàng nhìn thấy như vậy.

Cửa phòng tắm cách chỗ cô đang đứng chỉ có hơn ba bước chân, rơi vào tình huống này cả hai đều không biết phải làm sao? Cô bị dọa đến đứng hình không phản ứng. Còn anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ có bản lĩnh kiềm chế bản thân tốt như vậy, huống hồ anh còn là một người đàn ông bình thường ( Tác giả: Triệu đại thiếu sợ là còn hơn Liễu gia ấy chứ, ôm người ta ngủ bao lâu mà tem vẫn còn kìa :mrgreen:), nhưng may đầu óc anh vẫn còn tốt hơn cô một chút, nhanh chóng lấy áo sơ mi mặc quá nửa của cô kéo lên che đi nơi nào đó nhô cao, sau đó bỏ lại một câu. " Em tự lo liệu." rồi bước vội ra ngoài. Nếu chú ý sẽ thấy hai tai anh cũng nổi lên vài phần đo đỏ.

Năm phút sau, cô gái nhỏ mới rề rề bước ra, cô cúi gầm mặt chỉ để lộ một bên gò má đã đỏ như gấc. Mất mặt chết đi được!!! Hu hu... bị anh thấy hết rồi... ~(T^T)~ Cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn đến cô cúi đầu càng thấp, đầu càng rút vào cổ như đà điểu, không dám nhìn mặt anh mà đi qua phòng khách, sau đó lủi thủi đi vào phòng bếp.

Bóng dáng cô vừa biến mất thì bất chợt nghe tiếng cô hô lên. " Áaaaaa." Sàn nhà bên trong bếp còn đang đầy nước, cô cúi mặt đi không cẩn thận liền bị trượt chân ngã, cả người đều ngã nhoài xuống đất, cơ thể đập xuống đất, may mà không va chạm vào đầu, nhưng đầu gối bị cọ trúng sàn đá lót gạch lạnh lẽo liền bị bầm tím một mảng lớn, cánh tay bị xước vào cạnh bàn rách một đường. Cả người lại ướt sủng lần nữa.

Nghe tiếng động Triệu Kỳ Tân vội vàng bước vào. Bên trong là bãi chiến trường đồ vật đều bị ngổn ngang cả, Thái Miên Miên bị ngã đến không còn sức đứng dậy, cả người đều bị va đập khiến toàn thân cô ê ẩm, vừa cử động mặt cô liền nhăn lại thành một đường. Bây giờ anh rất muốn mắng cô, mắng cô không cẩn thận, mắng cô ngốc nghếch, mắng cô... nhưng nhìn thấy đôi mắt to tròn ần ật nước của cô, anh lại mềm lòng. " Ngoan đừng động, anh đỡ em lên." Chỉ thấy anh cúi người sau đó liền nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, để cô dựa sát vào lồng ngực rộng lớn của anh.

Trong giây phút này, Thái Miên Miên không còn cảm thấy đau đớn nữa, áp tai là có thể nghe nhịp tim đang đập từng hồi của anh, cảm giác như có thể chạm đến lòng anh vậy. Đột nhiên cô trở nên ngoan ngoãn như vậy, Triệu Kỳ Tân nhìn cô nhu thuận nằm trong ngực mình, khóe môi không tự chủ nhếch lên.

Vào đến trong phòng tắm, anh nghiêm khắc ra lệnh. " Em ngồi yên đó cho anh." Để cô ngồi lên trên ghế nhỏ có sẵn trong đây, sau đó ra ngoài lấy một chiếc áo khác, cùng hộp sơ cứu trở lại, nửa quỳ nửa ngồi trên sàn đá lót phòng tắm, anh nâng cánh tay bị rách của cô lên, dùng nước ấm nhẹ nhàng rửa sạch lại vết thương, rồi lấy bông băng thuốc đỏ thấm ngay miệng vết thương, tự tay khử trùng sau đó thành thục dùng chỉ may lại, kế đó lấy một miếng gạt the bịt ngay vết may, quấn quanh hai vòng sau đó cố định nó lại. Tiếp theo lại lấy một ít thuốc bôi vết bầm trong hộp ra, nhẹ nhàng thoa lên đầu gối của cô, động dịu nhẹ, khiến cô chỉ cảm thấy hơi hơi đau một chút. Tầm mắt dừng lại trên áo đã ướt sủng của cô, bàn tay anh di động lên phía trên sau đó tháo từng cúc áo cô ra, Thái Miên Miên vội vàng túm áo lại đề phòng nhìn anh. " Anh làm gì vậy?" Nhưng vừa động, mày mảnh liền nhíu lại thành một đường, sao cô lại quên ở trong cũng bị va đập chứ, huống hồ áo cô còn đang ướt, với tình trạng này cô đừng mong là tự mình có thể thay được. " Ngoan, dù gì anh cũng thấy cả rồi."

" ... " (/T~T)/

Cô có thể cảm thấy ánh mắt anh nóng lên vài phần sau khi cơ thể cô phô ra, anh với tay lấy khăn tắm gần đó cẩn thận lau khô toàn thân cô, hơn nữa lau vô cùng cẩn thận, cách lớp vải bông mềm mịn, cô mơ hồ cảm nhận được sự va chạm gián tiếp của anh, nhất là khi anh lưu luyến nơi da thịt căng tròn đó còn có nơi kia nữa. " Bên trong bị bầm không ít chỗ, điều phải thoa thuốc." Nói đoạn anh khoác chiếc áo khô tạm lên người cô, rồi ôm cô đặt lên giường.

Nhìn khuôn mặt đỏ hây hây của cô, ánh mắt cô nhìn anh có chút cầu khẩn, có chút nao núng, có chút ngây ngô, có chút rụt rè, có chút sợ sệt như hóa thành móng vuốt nho nhỏ gẩy gẩy nhẹ vào lòng anh khiến anh ngứa ngáy đến khó chịu. " Em đừng nhìn nữa, không thôi anh không biết sẽ làm chuyện gì với em đâu." Triệu Kỳ Tân nhìn cô, bên trong con ngươi đen có tia lửa ẩn nhẫn chực chờ phát động, anh nắm lấy tay cô, áp lên đôi mắt khiến người ta ngứa ngáy kia. " Không cần nhìn."

Còn cô, giống như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn che mắt lại, gật đầu thật mạnh. " Ưm." Cho nên sau đó cô không nhìn thấy gì, bầu không khí im ắng đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được dễ dàng, trong không gian bao trùm mùi thuốc thoa thoang thoãng, cảm giác bàn tay to lớn của anh đang chậm chạp xoa nhẹ lên da thịt của mình, cô xấu hổ đến muốn tìm một chỗ trốn đi nhưng lại không có phần dũng khí đó.

Trãi qua rất lâu...

Đến lúc anh thoa xong, gỡ đôi bàn tay che mắt cô ra, thì cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, anh dọn dẹp mớ bề bộn trong phòng tắm, gọi Đại Lực mang hai phần thức ăn đến, sau đó chỉ còn lại anh với cô.

---- Phân cách tuyến ngọt ngào ----

Ngày hôm sau, trên bàn làm việc của Ngô Hàm xuất hiện một phong thư xin nghỉ của Thái Miên Miên do cô nhờ Triệu Kỳ Tân viết hộ, với lí do hiện tại bản thân đang bị thương tích đầy người cho nên không thể đi làm được, cho nên cô xin nghĩ một tuần để tĩnh dưỡng, kèm theo đó còn có một số tài liệu chuẩn đoán tình trạng sức khỏe hiện thời của cô sau khi đã đến bệnh viện trung tâm khám lại một lần.

Nhìn chữ viết khỏe khoắn rắn rõi, Ngô Hàm dĩ nhiên không nghĩ là do cô viết rồi, hơn nữa hình như còn là chữ viết của đàn ông. Người như anh ta trước nay trên tình trường dường như chưa có đối thủ, khó khăn lắm anh ta mới để ý đến một người phụ nữ, tất nhiên sẽ cố theo đuổi đến cùng, huống hồ bản thân tự nhận vẻ ngoài cũng có, gia thế cũng có, còn sợ cô không về tay anh ta???

" Tiểu Lý, cậu ở lại đây tôi ra ngoài có việc." Ngô Hàm phân phó cho trợ lí ở lại văn phòng, còn anh ta lại lên kế hoạch đến thăm cô như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.