Lúc này trong căn hộ nhỏ của Thái Miên Miên tràn đầy không khí ấm áp, ánh nắng từ khung cửa sổ rọi vào căn phòng bếp làm sáng lên bóng dáng to lớn đang loay hoay bên trong. Người đàn ông đó rất cao, mặc dù chỉ nhìn thấy tấm lưng, nhưng dáng vóc vẫn mơ hồ toát lên vẻ khí thế của đấng mày râu. Nhưng bây giờ người đàn ông đó, tay trái cầm một cái muôi, tay phải cầm cái giá, vừa khuấy cháo trắng có trong nồi vừa xơ thịt bò xào trên chảo. Bởi vì đây là lần đầu nấu ăn nên trông anh có vẻ khá chật vật. Múc cháo cho vào một cái bát màu trắng lại xốc một phần thịt bò xào mặn bỏ lên trên mặt cháo thêm một thìa tiêu, một ít ngò thơm, thêm một cái thìa, đặt tất cả lên cái đĩa sứ rồi mang ra ngoài. " Miên Miên, cháo đến."
Sáng nay khi Triệu Kỳ Tân nói sẽ nấu cháo cho cô ăn, Thái Miên Miên bị dọa suýt từ trên giường ngã xuống đất lại va chạm lần hai, may mà cơ thể được anh kéo lại. Nhìn chén cháo đang tỏa ra khí nóng nghi ngút, thịt bò bốc lên từng đợt khí thơm tho, màu sắc tinh tế đơn giản kích thích khẩu vị, rồi cô lại nhìn anh kinh ngạc đến há hốc. Từ hôm qua đến bây giờ, anh làm cho cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cử chỉ dịu dàng, nụ cười tỏa sáng, lúc nào cũng ôn nhu với cô khiến cô có cảm giác từ trong mộng bước ra. Có cảm giác không thực lắm.
" Đồ ngốc, em còn không ăn cháo nguội hết bây giờ." Cô đang thất thần suy nghĩ đột nhiên cảm thấy thở không thuận hóa ra anh đang nhéo mũi cô, hành động này sao giống những cặp đôi vừa yêu nhau chơi đùa với nhau vậy, Thái Miên Miên không hiểu nổi. Trước đây mối quan hệ của họ giống như nước sông không phạm nước giếng vậy, sao mới có một tuần đã thay đổi một trời một vực vậy... " Em ăn, em ăn ngay." Tránh thoát tay anh, cô liền cằm thìa lên, múc một muỗng cháo nếm thử trong trạng thái ngờ vực.
Còn anh chú ý quan sát biểu tình khuôn mặt cô, mày nhỏ của cô nhíu lại thành một đường, mặt mày nhăn nhó, đôi mắt to tròn nhìn anh đầy khiển trách, khó khăn nuốt xuống một miếng. Sau đó mới há miệng nhăn mặt nhìn anh. " Kỳ Tân... ..."
Biểu tình này... " Khó ăn lắm sao, nếu không ăn được thì thôi. Anh gọi Đại Lực mang thức ăn tới." Đây là lần đầu anh nấu cho người khác ăn, khó trách sẽ không ngon, may mà cô biểu lộ thật với anh, chứ nếu cô vì anh mà ăn hết chén cháo này, anh sẽ cảm thấy vô cùng áy náy đó. Bàn tay to vươn ra định mang cháo đi, lại bị cô ngăn lại, chớp chớp mắt, hé ra khuôn mặt tươi cười nhìn anh.
" Không phải, cháo rất ngon đó hì hì..." Nói đoạn cô múc một muỗng cháo nhanh tay cho vào miệng anh. Triệu Kỳ Tân vội vàng thưởng thức, mùi vị tạm được, sau đó mới ngớ ra, kéo kéo má cô cười vui vẻ nói. " Dám trêu anh."
Một nồi cháo đầy, chung một cái bát, cùng một cái thìa, cứ anh một miếng em một miếng rất nhanh liền hết. Thái Miên Miên ăn no đến nỗi không ngồi dậy nổi, cũng bất lực, không thể đứng dậy đi lại cho tiêu bớt, vì hôm qua đi bệnh viện bác sĩ đã nói đầu gối đã bị trật khớp cần nắn lại sau đó cố định một tuần mới đi được. Thái Miên Miên thầm than xuôi xẻo, nếu có ba ba nhỏ ở đây thì chỉ cần 2 ngày là có thể đi lại bình thường. Đang lo lắng ai sẽ giúp đỡ cô những ngày này đây, thì đột nhiên Triệu Kỳ Tân lại đưa ra chủ ý sẽ đến ở lại nhà cô, chăm sóc cho cô, anh nói vì trong khoãng thời gian này chưa có kí kết hợp đồng nào mới, khá rảnh rỗi có thể giúp cô trãi qua những ngày này.
Lúc đấy Thái Miên Miên cũng không cảm thấy có gì không ổn, còn có chút vui vẻ giải tỏa gánh nặng, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại với chuyện đã xảy ra ngày hôm qua hình như giữa họ đã có một cái gì đó không bình thường rồi.
Cô dựa người vào sa long trong phòng khách, dùng bàn tay vẫn còn hoạt động được của mình xoa xoa bụng, thở hì hục, rất giống hình ảnh người phụ nữ mang thai xoa xoa bụng yêu thương đứa nhỏ trong bụng mình vậy. Triệu Kỳ Tân nhìn đến, mặc dù bụng cô chưa phồng lên, cũng chưa có con thật, nhưng nghĩ đến viễn tưởng một ngày nào đó đẹp trời cô ngồi trên bãi cỏ xanh nằm cạnh bên anh xoa xoa bụng mình, thì thào yêu thương với sinh mệnh nhỏ đang tồn tại trong bụng cô, đứa trẻ của hai người, nhỏ giọng nói về tương lai của bọn họ và cả đứa nhỏ còn chưa chào đời. Ngày đó phải tuyệt vời làm sao...
" Đinh đinh." Chuông cửa đột nhiên reo vang cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, bỏ bát đĩa vào máy rửa bát xong xuôi anh mới đi ra mở cửa. Không nói anh cũng biết người đang đứng trước cửa căn hộ của cô là ai. Kéo tạp dề để lại trên bếp, anh nâng một khuôn mặt có chút lạnh lùng ra tiếp đón người khách không mời mà đến.
Có thông minh đến đâu đi chăng nữa, Ngô Hàm cũng không tin người đàn ông bước ra mở cửa cho anh ta lại là anh, khi thấy người đàn ông đang lạnh lùng nhìn anh này, sự tự tin của anh ta tụt dốc không phanh. " Triệu tổng."
" Là Ngô giám đốc. Không biết anh đến đây để làm gì?" Nếu bây giờ mà bắt Triệu Kỳ Tân cười e là còn khó coi hơn khóc. Nếu không phải niệm tình tên đàn ông này đã ân cần giúp đỡ cô mấy ngày qua sợ là anh đã sớm đóng cửa, không tiễn với anh ta rồi. Không dùng não cũng biết gã đàn ông này đang đánh chủ ý đến bông hoa nhỏ của anh.
Chính Ngô Hàm cũng không ngờ, chỉ mới một ngày mà cô với Triệu Kỳ Tân đã xảy ra chuyện này, đáng nhẽ anh ta phải để ý khi anh không cần nhìn cũng chọn đích danh cô chứ, hóa ra là nhìn trúng gương mặt xinh đẹp của cô. " Không biết Triệu tổng với cô ấy..." đã thành quan hệ rồi sao?
Chết tiệt!!! Thì ra cũng chỉ là gã đàn ông nhìn phụ nữ bằng nửa thân dưới. " Thái Miên Miên là vợ tôi." Triệu Kỳ Tân lên tiếng cắt ngang. Khuôn mặt anh lạnh đi mấy phần, dám suy nghĩ như vậy với cô. Nếu không có sự xuất hiện của anh, có phải anh ta cả gan dám động đến cô ấy, bản năng muốn xông lên đấm vào mặt anh ta một đấm cho hả giận, thì giọng nói ngọt ngào của Thái Miên Miên lại vọng ra.
" Kỳ Tân ai vậy?"
" Là Ngô giám đốc thôi. Anh ta sắp đi rồi. " Anh nói vọng vào, ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.
Nhưng Ngô Hàm vẫn bị vây trong câu nói của Triệu Kỳ Tân. Giống như nắm được điều gì, anh ta nhếch môi. " Triệu tổng anh đang đùa phải không? Miên Miên chỉ mới 21." Anh ta híp mắt lại nhìn anh đầy miệt thị. Triệu tổng là gì? Hóa ra chút thủ đoạn để che mắt thiên hạ cũng không có, lời nói ra không có nửa phân tin tưởng. " Triệu tổng đã để mắt tới cô ấy tôi không quản, chỉ là sau này..." Anh ta cười khẩy.
" Rầm." Triệu Kỳ Tân sập cửa thật mạnh, đứng bên ngoài với anh ta, ánh mắt lãnh nhiệt trừng thẳng vào mắt anh ta, hai người đàn ông đứng cùng nhau nhưng anh cao hơn hẳn nửa cái đầu khí thế vượt trội hơn hẳn. Sau đó chỉ thấy vạt áo bị túm lấy, anh tức giận nện một quyền vào mặt anh ta một cách không thương tiếc, mắt trái bầm tím, sau đó móc điện thoại trong túi ra, bấm một chốc rồi đưa cho anh ta xem. " Mẹ nó, Ngô Hàm, cậu nhìn kỹ, đây là giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi, dám có suy nghĩ xấu xa với vợ tôi thì cậu đừng có trách vì sao tôi không lưu tình!!!" Rồi ném thẳng điện thoại vào mặt anh ta cho anh ta tự xem, sau đó mở cửa bước vào trong để mặc người đàn ông bị đánh đến xanh tím một bên mắt đang ôm mặt thở dốc.
Bên trong Thái Miên Miên ăn no, có chỗ êm ái liền thiếp đi. Tâm tình bực bội, chỉ đơn giản là nhìn thấy dáng ngủ đáng yêu của cô là anh liền cảm thấy thoải mái. Cũng may ngày hôm đó anh không kí vào giấy li hôn, cũng không trực tiếp xông đến trước mặt cô mà nóng nảy, cũng may anh còn có cơ hội trân trọng cuộc hôn nhân này...
Đặt một nụ hôn lên trán cô, anh liền bế cô trở lại phòng ngủ, đắp chăn lại đàng hoàng, lưu luyến sờ sờ đôi gò má của cô, rồi mới bước ra ngoài.
Muốn được ở bên cạnh cô, anh nói dối là không có việc gì để làm nhưng thực sự cuộc sống của anh rất bận rộn. Bên ngoài phòng khách Đại Lực đã mang đến một chồng công văn giấy tờ, tất cả đều nằm gọn trên bàn chờ anh xử lí.
Một tuần sau, Thái Miên Miên cũng đã có thể đi lại được bình thường, liền nói qua với Triệu Kỳ Tân không cần ở lại chăm sóc cô nữa, như vậy sẽ làm trễ nãi công việc của anh. Mặc dù vô cùng không cam tâm, trong bụng gào thét muốn tiếp tục ở bên cạnh cô, nhưng binh pháp Tôn Tử có câu, dục tốc bất đạt (*) anh cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý, nhưng cố chấp nói rằng không có thời gian thu xếp đồ đạt nên quần áo của anh vẫn để lại trong nhà cô, Thái Miên Miên cũng không cảm thấy phiền gì.
" Em nhớ chăm sóc bản thân đấy!" Cô tiễn anh ra cửa, anh còn lưu luyến để lại một câu khiến cô vừa phiền lòng vừa ngọt ngào.
" Biết rồi khổ lắm, nói mãi!"
Một tuần này trôi qua với cô còn vui vẻ và hạnh phúc hơn ba năm gộp lại, anh đột nhiên thay đổi, thái độ với mọi người vẫn như cũ nhưng đối với cô thì khác nhiều lắm lắm. Trước đây cô nào thấy anh sẽ dịu dàng, ôn nhu với mình, nhưng bây giờ dường như mọi lúc mọi nơi anh đều sẽ để tâm đến cô, lo lắng cho cô trước tiên. Nếu không phải cảm giác anh vẫn là anh, gương mặt đó biểu cảm đó là anh, cô còn sợ giống như mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình trùng sinh có người đàn ông khác trong anh vậy.
Nhưng mà, xoa xoa gò má đỏ bừng, anh càng như vậy trái tim vừa mới vỡ nát của cô chẳng mấy chốc lại biến nguyên lại mất, anh càng lúc càng không còn lạnh lùng với cô nữa, sẽ nuông chiều cô, sẽ quan tâm cô, sẽ sủng nịnh cô, hơn hết còn mờ ám với cô nữa. Giống như mỗi khi ăn, anh sẽ cường thế nửa dỗ ngọt nửa bắt buộc cô phải ngồi cùng với anh, sau đó hay trêu chọc cô, hôn lên gáy cô, sờ soạng trước người cô lung tung, khiến cô miệng thờ dốc, mặt đỏ hây hây, nhưng vẻ mặt anh lúc đó rất... khiến người ra nghĩ rằng bản thân chỉ là đang suy nghĩ nhiều. Hay mỗi lần anh thoa thuốc cho cô, ánh mắt anh lúc đấy nóng rực, giống như con sói hoang tìm được thỏ nhỏ, dễ dàng một ngụm ăn sạch vậy.
Vì sao anh lại thay đổi lớn như vậy, Thái Miên Miên thầm suy đoán, không sớm thì muộn cũng sẽ có người đến nói cho cô biết vì sao.
Cùng chiều hôm đó, quả nhiên Thái Miên Miên đã gặp nhân vật không mời mà đến này.
Vừa mở cửa, vốn cô nghĩ sẽ gặp Đại Lực sẽ đến mang trang phục của anh đi, đến lúc mở cửa ra lại là một cô gái. Khuôn mặt của cô liền hiện lên một vẻ bài xích kinh điển khi nhìn thấy tiểu tam của chồng mình vậy. " Cô đến đây để làm gì?" Bao giờ khi hai người gặp mặt nhau, cô có cảm giác cô gái tên Lí Dược Dao này rất coi thường cô, sự coi thường ấy thể hiện rõ ràng nơi ánh mắt, cử chỉ, hành động, cũng khiến cô cảm thấy vô cùng chán ghét.
Uốn một lọn tóc xoăn, Lí Dược Dao nhìn cô cười nhẹ nhàng. " Đến gặp cô không được sao?" Nhìn bộ dáng của cô, cô ta cười nhạt, thảo nào mấy năm qua, anh không hề chạm vào cô, xinh đẹp thì có xinh đẹp, thậm chí là hơn cô ta nhưng cô lại thiếu đi nét quyến rũ của phụ nữ, nếu là một người đàn ông bình thường e là sẽ còn động lòng với cô, nhưng với người có tính cách mạnh mẽ như Triệu Kỳ Tân nào sẽ để ý đến. Vậy mà những việc làm mấy ngày qua của anh khiến suy nghĩ này của cô ta bị lung lay dữ dội, đến mức cô ta phải xuất hiện để chặn đứng mọi mối nguy ảnh hưởng đến việc cô ta thay thế cô trở thành Triệu Thiếu phu nhân tương lai vậy.
" Chúng ta không có chuyện gì để nói với nhau." Thái Miên Miên bực mình sập cửa lại bị cô ta ngăn lại.
Miết môi đỏ chót, cô ta cúi người kề sát với vành tai cô, nhỏ giọng nói vài câu. " Cô có muốn biết vì sao những ngày qua Kỳ Tân lại thay đổi thái độ đột ngột với cô không?" Cô ta cười thần bí. " Là vì 2 tháng nữa Triệu gia hai người sẽ về." Triệu ba ba và Triệu ma ma sẽ về.
" Còn chuyện gì nữa không?" Mày nhỏ của Thái Miên Miên hơi nhăn lại.
" Được rồi. Cô cứ suy nghĩ đi." Cô ta cười nhạt nhìn cô, sau đó hả hê cười, rồi xoay người bước đi.
Tối hôm đó, anh không đến căn hộ của cô Thái Miên Miên liền ôm mối nhọc lòng lên giường ngủ. Anh trước giờ trong mắt cô không phải là một người đổi mặt như lật sách, tính cách trước sau như một lạnh lùng có chút nghiêm khắc, chưa bao giờ lại sủng nịnh một ai khác như cô những ngày qua khiến cô vừa vui vẻ vừa lo lắng. Hoặc giả anh đang đóng một vở kịch tình cảm vợ chồng mặn nồng với cô để hai tháng sau có thể diễn trước mặt Triệu ba ba và Triệu ma ma đến không có sai sót? Nhưng anh sẽ là người vì thái độ của hai người họ mà phải ra sức lấy lòng một người mà anh chán ghét là cô ư? Quan hệ của anh với Lí Dược Dao là gì? Vốn đây là những điều mà cô không muốn để tâm đến nữa, nhưng sự dịu dàng và ôn nhu của anh những ngày qua khiến cho trái tim vừa tìm được một chút an bình của cô lại nóng lên, không thể không nghĩ đến anh. Thật là rắc rối. Thái Miên Miên chôn đầu trong chăn, nghĩ mãi cũng không biết được đáp án, cuối cùng thiếp đi trong mớ ngổn ngang suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, cô lại đến văn phòng làm việc bình thường, nhưng hôm nay ánh mắt mọi người nhìn cô rất lạ, có người nhìn chầm chầm, có người lầm bầm nói nhỏ với nhau, cũng có người nói ra nói vào chỉ chỉ trỏ trỏ, bị nhiều người như vậy chú ý một cách không hề che dấu, Thái Miên Miên dù có vô tâm cỡ nào cũng nhận ra được.
Vừa bước vào phòng ban của mình, trưởng phòng Liễu Thúy Phiên giống như đã chờ cô sẵn, thấy cô là liền cất giọng nói. " Còn tưởng là ai, cũng chỉ là một dạng bán sắc cầu vinh. May cho cô ta là được kim chủ vừa giàu vừa lắm tiền, lại soái như vậy. Ha ha... không biết là được bao lâu."
Mặc nhiên không quan tâm tới lời đám phụ nữ còn lại trong văn phòng nói gì, Thái Miên Miên vẫn nghiêm chỉnh ngồi vào bàn làm việc, cô đã nghĩ việc một tuần rồi, công văn trên bàn cũng đã cao cao, nếu không làm nhanh sợ là trưa nay không thể ăn cơm rồi. Thấy vậy, cô lao đầu vào giải quyết nhanh hết đống công văn, còn phải gọi bộ phận kiểm định của văn phòng chiều nay theo cô đến công trường để kiểm tra mấy loại máy móc kia nữa.
Mắt thấy cô ngó lơ bọn họ, đám người Liễu Thúy Phiên càng bực tức, lắc mông đến bao vây bàn của cô, cười mỉa. " Chúng tôi là nói đến cô đấy, Thái Miên Miên. Tự cho mình là cao sang. Hứ!!! Cũng chỉ là biết dùng nhan sắc dụ dỗ đàn ông thôi." Chuyện Triệu Kỳ Tân xuất hiện tại căn hộ của cô sớm đã phát tán khắp công ty, ai cũng đều nghĩ cô sớm trở thành tình nhân của anh rồi, đám phụ nữ phát cuồng vì anh càng thêm bực tức cô, mới có một ngày mà đã... Cho nên một đám phụ nữ rảnh rỗi, túm tụm lại ức hiếp cô cũng vì để xả cơn tức giận này thôi.