Híp mắt, Ngô Hàm nhìn tin nhắn của một người vô danh gửi đến trong bụng không khỏi có chút kinh ngạc, nhìn vào nội dung tin nhắn người kia gửi lại, cô ta chắc chắn biết rõ chuyện anh và Thái Miên Miên thì mới báo tin như vậy. Ngày kia sao? Nhớ không lầm anh ta cũng không có chuyện gì, trong đầu nảy ra tia tính toán, chỉ cần có thể gặp gỡ cô ở ngoài, chỉ bằng chút thủ đoạn anh ta không tin không thể lừa được cô vào bẫy.
Sờ vết thương bên chân mày bên trái, là do bị Triệu Kỳ Tân ném điện thoại vào mặt, người đàn ông này đúng là có vẻ ngoài lịch lãm phong độ, rộng lượng hào nhoáng, nhưng kì thực bên trong chính là một kẻ có chút thủ đoạn để lừa gạt tình cảm người khác. Lần đó bị Triệu Kỳ Tân cảnh cáo như vậy, lòng tự tôn đàn ông của anh ta bị chà đạp, có thù tất báo, nếu bây giờ mà buông tay, anh ta không cam tâm. Huống hồ, mỹ nữ cực phẩm như vậy là lần đầu tiên thấy qua, chỉ cần một lần tầm hoan đoạt ái thôi cũng khiến anh ta thỏa mãn.
Nghĩ đến tư vị ngon ngọt của cô lúc mê mang động tình dưới thân mình, Ngô Hàm nhịn không được nóng rát, cơ thể liền sinh ra chút phản ứng, như vậy liền nhắn tin 'Được' gửi lại.
Mấy ngày kế tiếp dường như sóng yên gió lặng, nhưng trong lòng những người trong cuộc liệu rằng có thể yên bình được không?
Mắt mở, Thái Miên Miên thất thần nhìn lên trần, bàn tay đặt áp sát lên ngực, cảm thấy nhịp tim đập nhịp nhàng trong lồng ngực. Những ngày qua, anh vẫn thường xuyên đến đây, nhưng lần nào cô cũng từ chối để anh vào nhà, hoặc là đẩy anh đi, cô không muốn tiếp nhận bất kì dao động nào nữa. Ngày cô để lại giấy li hôn và rời đi, không phải là cô đột nhiên xúc động mới làm như vậy, cũng không do sự xuất hiện của Lý Dược Dao. Chỉ là cô nghĩ, một mối quan hệ vợ chồng chỉ được bề ngoài như vậy, liệu rằng có thể đi đến cuối đời hay không? Hơn nữa, bằng mối quan hệ giữa hai nhà, anh sẽ không tùy tiện li hôn với cô, càng không vì vậy mà thay đổi bản thân. Cho nên cô quyết định ra đi là vì cần một khoảng trống cho mình cũng là cho anh để suy nghĩ về mối quan hệ này, hay nói đúng hơn, cô muốn chấm dứt ảo tưởng bản thân về thứ tình yêu mà cô không cho là có thật kia.
Chỉ có anh hiện tại lại xuất hiện thay đổi như vậy, anh ôn nhu với cô, có lúc ngả ngớn có lúc yêu chiều cô, lại biết chăm sóc cho cô khi cô rơi vào khó khăn túng quẫn, đối với một người đàn ông có tiền có quyền, bị chính người vợ của mình ném lại thư li hôn như vứt bỏ, anh không nhất thiết phải làm như vậy. Nếu như Lý Dược Dao nói, vậy là gì anh cần cô sắm vai vợ chồng ân ái, diễn một vở kịch, cô không nghĩ anh lại sẽ làm điều đó, với tính cách của anh, chỉ một chuyện gì đã dứt khoát thì anh nhất định sẽ mạnh mẽ tuyên bố như vậy. Thế thì lí do gì anh lại đột nhiên thay đổi thái độ với cô?
Còn về phần Lý Dược Dao, anh trước mặt cô không hề nhắc gì đến cô ta, vậy là không hề quan tâm tới cô ta, hay là không muốn để cô biết được tất cả chỉ là một vở kịch? Bàn tay lặng lẽ nắm chặt lại, nếu ngày mai có thể biết rõ hết tất cả mọi chuyện, thì dù có được kết quả gì, cô cũng muốn đánh cược một lần. Liệu người đàn ông những ngày qua đối xử tốt với cô là vì mục đích gì?
Mấy ngày nay cô ấy luôn lơ anh đi, gọi điện thoại cũng không bắt máy, đến tận nơi thì cô ấy không mở cửa cho vào, không phải lúc trước còn đang tốt đẹp sao? Sao lại thành như vậy rồi? Nghĩ đến cái sập cửa quyết tuyệt của cô, nhìn gương mặt lạnh lùng không chút biểu tình của cô, nháy mắt Triệu Kỳ Tân không vui nổi, nghe Tiểu Nhã báo lại, mấy ngày qua dường như cô cũng ăn ngủ không ngon, thường xuyên ngủ rất muộn, lại thức sớm, mỗi ngày chỉ ăn uống qua loa cho có lệ, mệt mỏi thì nằm trên giường không ngủ mà thừ người, trên mắt liền dễ dàng xuất hiện quầng thâm, làm chuyện gì cũng không chú ý. Có phải chăng là đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết hay không?
Không được, ngày mai anh phải đến gặp mặt hỏi trực tiếp cô mới được, cô khóa cửa, anh mở cửa, cô dám sập cửa, anh sẽ đá cửa xông vào, anh không thích cô cứ lầm lầm lì lì coi mình như không khí như vậy được. Anh là chồng của cô mà, vợ chồng làm chuyện gì cũng phải đồng lòng, nếu ngày mai cô còn cứng rắn với anh nữa, anh sẽ trừng phạt cô cho mà coi. Nhưng mà nếu thấy đôi mắt thâm quầng của cô, nhìn bộ dáng mệt mỏi của cô, chắc là anh sẽ không tức giận nổi. Nếu trước đây anh biết vợ nhỏ của anh bị anh gẻ lạnh rồi ra đi như vậy, anh liền ôn nhu với cô, chăm sóc cô, chứ không phải bây giờ nằm đây suy nghĩ viễn vông. Nghĩ đến không biết giờ này cô ngủ chưa, vẫn là không nhịn được gửi tin nhắn đến hỏi thăm. " Bảo bối, em ngủ chưa? Ngủ sớm đi, đừng thức khuya nữa."
" Grừ..." Thái Miên sờ tay lấy cái điện thoại trên đầu nằm, giờ này còn có ai nhắn tin cho cô? Lại là anh... nhìn thấy mấy dòng chữ ngắn ngủi của anh, không hiểu sao cô vừa cảm thấy vui vẻ lại vừa cảm thấy chua xót. Biết đây là thực sự anh nghĩ đến cô hay chỉ là một chút hư tình giả ý.
---- Phân cách tuyến gần hết truyện ----
Nhìn đồng hồ, gần 4h rồi, sắp xếp lại mọi công việc đang làm, mọi thứ đều đã xong xuôi, Thái Miên Miên liền lấy lí do có việc gấp liền nộp những bài báo cáo đã làm xong của mình cho Liễu Thúy Phiên, cô ta cũng không soi mói được gì, liền bực bội, nhưng vẫn cho về trước.
Trong lòng cô không ngừng lo lắng, liệu Lý Dược Dao muốn cho mình thấy cái gì đây? Bước ra khỏi công ty, nhìn dòng xe cộ lưu thông trên đường, cô vừa định bắt một chiếc taxi để đi đến Lục Khải, thì đột nhiên nghe tiếng kèn xe, 'Tin tin' vang lên sau lưng. Quay lại mới thấy hóa ra chính là Ngô Hàm. Trong ấn tượng của cô về giám đốc này, anh ta cũng là một người ôn nhu và hay giúp đỡ người khác, lần trước không phải là anh còn giúp tiễn cô một đoạn từ công ty về nhà đó sao. Cho nên vừa thấy anh ta, cô cũng không thể không chào một tiếng. " Giám đốc."
" Em đang định đi đâu sao? Giờ này cũng chưa đến giờ ra về." Anh ta chính là đứng ở đây ôm cây đợi thỏ, quả nhiên đúng giờ liền thấy cô.
" Em có một chút chuyện cần về trước."
" Vậy à, đi đâu? Anh cũng đang rảnh, có thể làm tài xế chở em đi một đoạn." Không phải là đến Lục Khải sao? Ban đầu định sẽ đến đó đợi cô nhưng nghĩ đến trùng hợp như vậy sẽ không mấy tự nhiên, không bằng cứ lấy lí do chở cô đến đó luôn, không phải tốt hơn sao.
" Vậy làm phiền giám đốc. Có thể chở em đến Lục Khải không?" Nhìn nhìn dòng xe cộ, sợ là sắp đến giờ mà không bắt được taxi đến đó không phải sẽ trễ sao? Đều tại Liễu Thúy Phiên lúc nãy kéo dài thời gian của cô, bây giờ có người chịu chở, người đó lại là cấp trên, cô cũng không tiện từ chối.
" Được. Lên xe đi."
15 phút sau...
Lục khải là một trung tâm mua sắm tích hợp có khu ăn uống mua sắm nằm chệch về phía tây của tâm thành phố. Hiện tại bây giờ là lúc tan tầm cho nên người đến người đi đều ra vào tấp nập, hôm nay Lý Dược Dao là hẹn Triệu Kỳ Tân là tại tầng 2 của khu ăn uống, giữa tầng hai và tầng 1 đều có thể nhìn thấy lẫn nhau, cho nên cô ta sắp đặt vị trí của Thái Miên Miên là nằm ở góc chệch vị trí của mình.
Thấy cô đã đến, cô ta hơi nâng môi cười, lại nhìn được người đàn ông đi phía sau cô, quả nhiên là Ngô Hàm, vậy là coi như đi được hơn nửa dự tính của cô ta rồi, bây giờ chỉ cần diễn xong vở kịch, không cần biết Triệu Kỳ Tân có muốn hay không? Chỉ cần Ngô Hàm thông minh một chút liền dễ dàng đem chuyện cô ta suy tính gần đến thành công.
Một chốc sau, Triệu Kỳ Tân liền đến, cô ta nhìn anh, trong lòng không khỏi sinh ra một tia ham muốn, người đàn ông này càng lúc càng tỏa ra sự cuốn hút, đây là lần đầu tiên cô ta gặp mặt anh sau ngần ấy năm, càng lúc anh càng trở nên thành thục và chững chạc. Quả thực, không hổ là người đàn ông mà cô ta ham muốn, chỉ cần có được anh ta, cô sẽ trở thành người phụ nữ được mọi người ngưỡng mộ.
Mà trong lúc đó, Triệu Kỳ Tân cũng âm thầm đánh giá lại, nhiều năm như vậy, người phụ nữ trước mắt anh này dường như không còn chút gì của sự ngây thơ hồn nhiên trong kí ức, nhắc đến kí ức, anh lại cười lạnh, sợ là một phần trong sáng đó của cô ta cũng chỉ là giả tạo.
" Cô tìm tôi có chuyện gì?" Anh ngồi xuống ghế trước mắt cô ta, không hề biết vị trí này làm cho Thái Miên Miên dưới tầng không nhìn thấy được biểu tình của anh là gì.
" Em... chỉ là muốn ôn lại một chút chuyện cũ với anh thôi. Nhiều năm như vậy, anh sống như thế nào?" Cô ta vừa nhìn thấy anh liền nước mắt lưng tròng, nhưng lại giả vờ cố nén lại.
" Chuyện cũ? Cô còn dám nhắc tới? Tôi biết hết rồi." Năm đó, chính cô ta hẹn anh sau giờ học ở lại trường, còn có sau đó đợi mãi không thấy tới, thì ra là hẹn anh sau đó để đám người của A Khả đến, còn có đám đàn em xuất hiện, lí do gì chứ, còn dám đặt điều nói là cô ta đã bị đám người đó bắt đi, yêu cầu anh phải khoanh tay chịu trói mới thả ra. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy người bạn mà mình tin tưởng lại chính miệng nói với tên A Khả kia, rằng không quan tâm đến sống chết của mình. Thất vọng...
" A Kỳ... em sai rồi, anh tha lỗi cho em được không?" Không thể nói Lý Dược Dao này lớn lên cũng rất xinh đẹp, trong trưởng thành lộ ra quyến rũ, bây giờ e lệ khóc như vậy liền thu hút không ít ánh mắt nhìn đến, nhìn bộ dáng đáng thương như vậy, đám đàn ông liền sinh ra cảm giác nâng niu.
Chỉ đáng tiếc đó không có Triệu Kỳ Tân. " Tha lỗi? Tôi không tính toán thù cũ đã là rộng lượng lắm rồi. Đừng tìm tôi nữa." Nói đoạn anh vừa định đứng lên rời đi, cô ta liền nắm lấy tay anh níu lại.
Nhìn ở góc của Thái Miên Miên nhìn đến, không thấy được bàn tay đang nắm lấy tay anh của cô ta, chỉ thấy anh và cô ta đứng lên, sau đó... thân thể anh liền chồm về phía trước cùng cô ta hôn lấy.
Nháy mắt đó, Thái Miên Miên liền cảm thấy có gì đó vỡ vụn trong lòng, không dám nhìn thêm mà cúi đầu dời đi. Sau đó không để ý đến Ngô Hàm đang ngồi bên cạnh, đang giả vờ ngạc nhiên. " Đó không phải Triệu tổng sao? Sao lại trước mặt nhiều người như vậy hôn cô gái kia... " Liền mang theo túi xách quay mặt rời đi.
Trong thâm tâm, Thái Miên Miên luôn cố gắng tự nhẩm nói với bản thân mình, tin tưởng anh, nhưng bản thân cô lại không thấy không thể tin tưởng được. Có thể đó chỉ là do một mình Lý Dược Dao tự biên tự diễn, nhưng mà với thân thủ của anh hoàn toàn có thể tránh được nhưng anh không tránh. Điều đó không phải là nói rằng anh vốn không cần tránh đó sao?
Kỳ thật, đúng là anh có thể tránh được, nhưng một giây cuối cùng, anh nhìn thấy có một bóng dáng y hệt cô đang xoay mặt bước đi, cho nên mới thất thần mà bị Lý Dược Dao lợi dụng, ngay sau đó anh liền đẩy cô ta ra rồi. Khi nhìn lại chỗ đó đã không còn người.