Diệp Giai Nhi bị nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên, dời mắt sang chỗ khác rồi nói: “Có thứ này tôi không quên.”
“Thứ gì?” Đôi mắt âm u của Thẩm Hoài Dương vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô thẳng thắn tự nhiên lấy lá bùa bình an mà mình từng xin ở chùa Phổ Cứu từ trong túi áo khoác: “Đây là bùa mà tôi đến tận chùa Phổ Cứu để xin, phù hộ bình an, đưa tay cho tôi.”
Dứt lời, Thẩm Hoài Dương đưa tay ra trước mặt cô, chăm chú nhìn động tác của cô.
Ngón tay cô mềm mại, nhưng hơi lạnh, cúi đầu nghiêm túc buộc lá bùa gỗ đào lên cổ tay anh, cười nói: “Trông hợp lắm.”
Lông mày của Thẩm Hoài Dương hếch lên, nhìn chằm chằm dây đeo tay gỗ đào màu đỏ thẫm trên cổ tay, hơi nghi ngờ thầm nghĩ, thứ này hợp với anh sao?
Diệp Giai Nhi vẫn quan sát vẻ mặt của anh, thấy anh như vậy liền lên tiếng: “Nếu anh không thích thì tháo ra đi.”
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy hưng phấn gật đầu tán thành: “Em thích, tháo ra cho em đi anh!”
“Nhìn như vậy, thực ra cũng rất ổn đấy…” Chợt có một câu nói thốt lên từ đôi môi mỏng, anh nhìn chằm chằm bùa đeo tay gỗ đào đỏ thẫm một lúc lâu, càng nhìn càng thấy thuận mắt, không tồi, tâm trạng vui vẻ chưa từng có.
Sắc mặt Thẩm Hải Băng lại lập tức thay đổi, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt rồi lại khôi phục như thường ngay lập tức. Mà còn trong lòng thì đã sớm dâng lên sóng to gió lớn.
Thẩm Hoài Dương dời tầm mắt đi, nhưng trong lúc vô tình lại liếc thấy chiếc hộp đóng gói tinh xảo lộ ra từ miệng túi xách bị mở ra của Diệp Giai Nhi, đôi mắt anh chợt híp lại, vươn tay về phía đó.
Diệp Giai Nhi nao nao nhìn bàn tay của anh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết anh muốn làm gì.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay của anh đột nhiên cầm lấy túi xách đặt trên đùi cô, vươn tay lấy hộp quà tinh xảo trong túi.
Cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng vươn tay giành lại.
Nhưng cánh tay của Thẩm Hoài Dương rất dài, giơ lên cao khiến tay của Diệp Giai Nhi bị vồ hụt, động tác trông vô cùng thân mật, cứ như đang tán tỉnh ve vãn nhau.
Nhìn động tác của hai người, Thẩm Hải Băng siết chặt hai tay, thân thể khẽ run rẩy không thể dừng lại.
Ngón tay thon dài móc một cái, anh đã lấy hộp quà ra, sau đó mở ra, chiếc ví tiền giống y hệt rõ ràng đập vào mắt.
Ánh mắt khựng lại, Thẩm Hoài Dương đưa mắt nhìn một chiếc ví tiền khác đặt bên tay trái của mình, cả người hơi cứng đờ, đôi mắt đen tối sầm lại.
Không chỉ mình anh mà ngay cả Thẩm Hải Băng, Thẩm Trạch Hy cùng với Tô Tình cũng khựng lại.
Không ai ngờ rằng hai người lại mua ví tiền giống y hệt!
Diệp Giai Nhi nổi giận giơ chân, âm thầm đá anh mấy phát dưới gầm bàn.
Thẩm Trạch Hy lấy lại tinh thần, ánh mắt thoáng động, lên tiếng: “Không ngờ lại là ví tiền giống y hệt. Dù sao một mình anh cả cũng không cần dùng đến hai cái, tặng em một cái đi.”
Thẩm Hoài Dương không nói lời nào, tiện tay cầm ví tiền bên tay trái ném cho Thẩm Trạch Hy.
Thực ra đây chỉ là hành động vô tâm thôi, nhưng khi lọt vào mắt Thẩm Hải Băng thì hiển nhiên lại biến thành chuyện khác, một hàm ý khác.
Bởi vì ví tiền đặt bên tay trái của anh là do cô ta tặng.
Anh tùy ý ném đi, ném chiếc ví của mình cho Trạch Hy, giữ lại chiếc ví mà Diệp Giai Nhi tặng.
Cô ta đã ghi nhớ nằm lòng ngày này bao lâu nay, buổi chiều còn đi dạo chọn quà, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.
Trái tim cô ta như bị thứ gì đó bóp nghẹt, mỗi lần hít thở đều kéo theo vô vàn đau đớn và không cam lòng khó có thể miêu tả thành lời.
Những thứ đã ứ đọng từ lâu cuối cùng cũng phun trào. Cô ta khẽ cắn răng, lấy di động ra đặt dưới gầm bàn.
Lúc này, di động chợt rung lên, Diệp Giai Nhi lấy di động ra, là điện thoại mà Thân Nhã gọi tới.
Trong khoảng thời gian này, người khiến cô không yên lòng nhất chính là Thân Nhã, chỉ sợ cô ấy sẽ có chuyện gì. Cô bèn đứng dậy, nói: “Tôi đi nghe điện thoại trước đã.”
Sau đó, cô trực tiếp rời khỏi nhà hàng xoay.
Dưới gần bàn, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Thẩm Hải Băng đang nhanh chóng viết tin nhắn, bấm nút gửi đi.
Động tác của cô ta rất bí ẩn nên Thẩm Trạch Hy và Tô Tình vẫn chưa chú ý. Sau đó cô ta đứng dậy, nói là muốn vào nhà vệ sinh.
Nhưng lúc rời đi, cô ta lại nhìn Thẩm Hoài Dương thật sâu, ánh mắt tràn đầy ẩn ý.
Khi Thẩm Hoài Dương đang híp mắt nhìn chiếc vòng gỗ đào đỏ thẫm trên cổ tay mình thì một trận rung nhẹ truyền tới từ trong túi quần âu. Anh lấy di động ra mở màn hình.
Là một tin nhắn, Thẩm Hải Băng gửi tới, ngắn gọn súc tích.
“Tôi chờ cậu trước cửa nhà vệ sinh!”
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương trầm xuống, lặng lẽ bỏ điện thoại vào túi, vẻ mặt bình tĩnh không dao động đẩy ghế dựa ra, đứng dậy.
“Anh, anh đi đâu vậy?” Thẩm Trạch Hy uống một ngụm rượu vang, nghi hoặc hỏi.
Bước chân không hề dừng lại, giọng nói gợi cảm nặng nề vang lên: “Uống hơi nhiều trà, đi vệ sinh…”
Dứt lời, bóng dáng cao lớn đã bước ra ngoài.
Thẩm Trạch Hy và Tô Tình không chú ý đến bầu không khí chung quanh mình.
Tại cửa nhà vệ sinh.
Thẩm Hải Băng đi tới đi lui ở đó, sắc mặt rất trầm, dường như có tâm sự rất nặng.
Trong lòng cô ta vô cùng rõ ràng, nếu còn tiếp tục như thế này nữa thì mình nhất định sẽ nổi điên mất.
Tầng cao nhất đã được Tô Tình bao hết, cho nên ngoài mấy người họ ra sẽ không có người khác xuất hiện ở nơi này, nhà vệ sinh cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, rốt cuộc anh có lại đây hay không, trong lòng cô ta cũng không dám chắc…
Cho nên điều duy nhất mà cô ta có thể làm lúc này chỉ có chờ đợi, im lặng chờ đợi.
Đối với cô ta mà nói, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều vô cùng giày vò.
Sau một lúc lâu, khi góc áo màu đen nhánh lọt vào tầm mắt, vẻ nặng nề và nôn nóng trên gương mặt xinh đẹp của Thẩm Hải Băng đều biến mất.
Khóe miệng cô ta chậm rãi nở nụ cười, giống như đóa hoa kiều diễm nở rộ sau bão táp.
Một lát sau, Thẩm Hoài Dương tiến lại gần, tầm mắt dừng trên người cô ta, bình tĩnh không gợn sóng, không có một chút dao động, môi mỏng khẽ nhếch lên thốt ra mấy chữ: “Chuyện gì?”
…
Trong lối thoát hiểm của khách sạn.
Diệp Giai Nhi cầm di động, cau mày lại, tay liên tục day trán.
Phải, Thân Nhã lại đang khóc…
“Giai Nhi, mặc dù cuộc sống trong khoảng thời gian này rất êm đềm, tớ cũng đã thử cố gắng quên đi chuyện đó, không nhắc lại, rất bình tĩnh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức ngay cả chính tớ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng lại kìm nén rất khó chịu, cả người như sắp nổ tung rồi. Tớ muốn uống rượu. Cậu ở đâu? Qua đây uống rượu với tớ đi, được không?”
Có đôi khi kìm nén quá mức cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì nó chỉ là sự bình tĩnh ở mặt ngoài, không có gió không có sóng.
Nhưng chỉ cần tìm được lối phát tiết thì đê đập cũng sẽ bị phá vỡ, không thể ngăn cản.
“Thân Nhã, cậu không thể tiếp tục như vậy được. Nếu cậu còn muốn sinh sống với anh ta thì cậu phải bắt mình học cách thả lỏng, thay đổi trạng thái của mình.”
“Chuyện đó tớ đều biết, nhưng chuyện đó cứ mắc kẹt trong cổ họng tớ như xương cá, không nhả ra được, lại không thể nuốt xuống, khiến tớ vừa đau vừa khó chịu.”