Bàn tay của Quý Hướng Không đặt lên ngực một cách khoa trương, kêu rên: “Bây giờ cậu đang ghét bỏ tôi đấy hả? Thực ra những điều thú vị khi sống chung với phụ nữ, tôi đều có hết đấy, cậu cả Thẩm có muốn thử xem không?”
Thẩm Hoài Dương ghét bỏ nhìn anh ta nháy mắt về phía mình, mặt anh nhăn rúm lại, gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ chán ghét: “Ghê tởm!”
“Ghê tởm á? Tôi làm gì mà cậu ghê tởm? Cậu Thẩm, cái phụ nữ có thì tôi không có, nhưng cái phụ nữ không có tôi đây có đủ, thật sự không muốn thử xem hả?”
Vẻ mặt ghét bỏ cộng thêm ghê tởm của anh là muốn loại nào?
Hừ, Quý Hướng Không đang cố tình sỉ nhục Thẩm Hoài Dương. Anh càng ghê tởm thì anh ta càng phấn khởi, càng được đằng chân lân đằng đầu, dáng người thon dài nằm vắt vẻo lên bàn làm việc trong phòng họp, hai chân vắt chéo, tư thế quyến rũ động lòng người.
“Nhìn dáng người, khuôn mặt của tôi mà xem, hàng thượng hạng luôn đấy, thật sự không cần hả?”
“Tôi nghĩ nghề tay trái của cậu có thể làm trai bao đấy. Phải rồi, cậu có chắc là không cần tôi gọi điện thoại cho Trần Diễm An để cô ấy lại đây cưỡi lên cậu ngay tại chỗ, tiện thể dập lửa giúp cậu…”
Nghe vậy, Quý Hướng Không khẽ hắng giọng một tiếng, lấy một xâu chìa khóa từ trong túi áo vest, sau đó trực tiếp ném cho anh.
Thẩm Hoài Dương tiếp nhận xâu chìa khóa, khẽ nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu.
“Quà sinh nhật, biệt thự mới xây xong trong Nhã Cầm Viên ở thành phố S, lưng tựa núi nằm bên sông, bầu không khí trong lành, tôi cảm thấy vô cùng phù hợp cho cậu với vợ cậu ân ái triền miên!”
Quý Hướng Không vừa nói vừa đứng dậy từ trên bàn làm việc, thoáng sửa sang lại bộ vest một chút, sau đó đi ra ngoài phòng họp.
“Bây giờ cậu đi đâu đấy?” Thẩm Hoài Dương liếc nhìn bóng lưng anh ta.
“Quyết định nghe theo lời đề nghị của cậu, về nhà đại chiến ba trăm hiệp với Trần Diễm An, dùng Nhuyễn Cốt Công tiêu diệt Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của cô ấy…”
“…”
Thẩm Hoài Dương nhìn lướt qua từng vết cào màu đỏ trên cổ của anh ta, khóe miệng cong lên. Quả thật là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo…
…
Khách sạn Park Hyatt.
Tô Tình, Diệp Giai Nhi, Thẩm Hải Băng, cùng với Thẩm Trạch Hy đều đã đến.
Còn niềm vui bất ngờ trong lời nói ban đầu là Diệp Giai Nhi muốn trang trí lại nhà hàng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, một người đàn ông chắc chắn sẽ không thích mấy thứ đó, hơn nữa có vẻ ba người cũng không có ý đó, thế nên cô đã từ bỏ ý định này.
“Hoài Dương còn chưa đến à?” Tô Tình cau mày hỏi.
Diệp Giai Nhi xem đồng hồ: “Mới sáu giờ năm mươi, còn chưa đến giờ đâu ạ. Sau bảy giờ chắc anh ấy sẽ đến đây.”
Tô Tình gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Trạch Hy: “Ba con có gọi điện cho con không?”
“Gọi cho con làm gì? Sinh nhật của anh cả, muốn gọi thì cũng phải gọi cho anh cả chứ.” Thẩm Trạch Hy đáp.
“Quanh năm suốt tháng không biết rốt cuộc bận tới mức nào, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ông ta có ở lại nhà họ Thẩm nổi hai ngày không? Như thế đã đành, ngay cả điện thoại cũng không gọi được mấy cuộc à?”
Vừa nhắc tới Thẩm Thiên Canh, trong lòng Tô Tình cũng bùng lửa giận.
Ông ta cứ như thể không phải là người nhà họ Thẩm vậy, bình thường gọi điện thoại cho ông ta, nếu không ai bắt máy thì cũng là thư ký nghe máy. Muốn nói chuyện với ông ta một lần cũng khó khăn chồng chất.
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy nhăn mày: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật của anh cả, mẹ có thể nhắc tới chuyện vui vẻ một chút được không? Sao cứ như oán phụ vậy?”
Vẻ mặt Thẩm Hải Băng hơi thay đổi, nhưng cũng không nhiều lắm.
“Trạch Hy, mấy ngày nay con muốn đối đầu với mẹ hả?” Tô Tình cảm thấy không thể dẹp yên được cơn tức trong lòng.
Thẩm Trạch Hy không lên tiếng, vẫn giữ im lặng. Cậu băn khoăn không biết có phải bà ta đã tới thời kỳ mãn kinh rồi hay không mà ngày nào cũng có vô số chuyện để gây sự, cứ như thể mỗi thời mỗi khắc đều đang kiếm chuyện.
Ba người vẫn ngồi ở đó chờ đợi. Đến bảy giờ mười phút, Thẩm Hoài Dương xuất hiện trước cửa nhà hàng.
Anh đưa mắt nhìn thoáng qua Diệp Giai Nhi, sau đó mới nhìn về phía ba người còn lại, khẽ híp mắt, sau đó ngồi xuống.
“Ba con có gọi điện cho con không?” Tô Tình vẫn chưa chịu để yên, hỏi Thẩm Hoài Dương.
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy cảm thấy nhức đầu. Bà ấy không thể yên tĩnh được một lát sao?
“Không có, trong khoảng thời gian này chắc là ba đang rất bận…” Thẩm Hoài Dương thản nhiên đáp.
“Bận bận bận, rốt cuộc một ngày ông ta bận tới mức nào chứ. Con trai mình tổ chức sinh nhật mà ông ta thì hay rồi, ngay cả một cuộc gọi cũng không có!”
Thẩm Hải Băng khẽ kéo ống tay áo của bà ta, nhắc nhở bà ta: “Chị dâu, hôm nay là sinh nhật của Hoài Dương mà.”
Tô Tình hít sâu một hơi để bình ổn hô hấp, lúc này mới không gây sự nữa.
Thẩm Trạch Hy lấy một cây bút máy rồi đưa qua: “Tặng anh, mặc dù không phải là hàng hiệu gì, nhưng em mua bằng tiền của em đấy.”
Làm thêm ở trạm xăng dầu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu dùng số tiền do chính tay mình kiếm được.
Thẩm Hoài Dương hiểu ra, môi mỏng cong lên, vươn tay vỗ nhẹ lên vai cậu: “Cảm ơn.”
Thấy thế, Diệp Giai Nhi cúi đầu mở túi xách của mình, cũng định lấy món quà sinh nhật mà mình đã chuẩn bị.
Nhưng cô còn chưa lấy món quà ra thì Thẩm Hải Băng đã mỉm cười đưa hộp quà tới: “Tôi chọn đấy, không biết Hoài Dương có thích hay không. Mở ra xem thử đi.”
“Nếu là cô tự tay chuẩn bị thì đương nhiên tôi sẽ thích.”
Chiếc hộp được đóng gói tinh xảo nằm trên bàn tay to lớn, Thẩm Hoài Dương vừa nói vừa hành động, thoáng chốc đã mở hộp quà ra, là chiếc ví tiền hoa văn chìm màu đen kia.
Chú tâm quan sát vẻ mặt của anh, trong lòng Thẩm Hải Băng tràn đầy thỏa mãn không nói nên lời, mềm mại, vui sướng.
Diệp Giai Nhi chỉ vô tình ngẩng đầu lên, lại vừa lúc nhìn thấy chiếc ví tiền đó.
Cô sửng sốt, bàn tay đang lấy hộp quà cũng khựng lại. Tình huống này nằm ngoài dự đoán, khiến cô hơi bất ngờ.
Cô hoàn toàn không thể ngờ được rằng món quà mà Thẩm Hải Băng chọn lại giống hệt mình, hoàn toàn là cùng một mẫu.
Lúc này, Thẩm Hải Băng đã giành trước tặng món quà đó, bây giờ sao cô có thể lấy ra được đây?
Nếu nói mẫu mã hoặc hình dáng của chiếc ví khác nhau thì còn xử lý được, nhưng lúc này hai chiếc ví tiền giống nhau như đúc, nếu cô lấy ra thì sẽ chỉ xấu hổ và lúng túng mà thôi. truyện đam mỹ
Bàn tay đã chạm vào hộp quà chậm rãi rút về, cô không có ý định tặng quà nữa.
Một là vì đụng hàng.
Nguyên nhân khác là vì khi bạn thấy món quà mà mình yêu thích, hơn nữa được chọn lựa kỹ càng lại bị người khác giành trước tặng quà thì phần bí ẩn, vui sướng cùng kích động đã không còn nữa rồi.
Khi món quà đã không còn ý nghĩ tương ứng của nó thì sẽ chỉ là vô dụng. Hơn nữa khi thấy món quà giống hệt đó, trong lòng cô rất không thoải mái.
Ánh mắt ngừng lại, Thẩm Hoài Dương nhìn về phía Diệp Giai Nhi, vươn bàn tay ra: “Món quà mà mợ Thẩm đã chuẩn bị đâu rồi?”
Diệp Giai Nhi nở nụ cười xấu hổ, vẻ mặt cứng đờ, hơi ngượng ngùng nói: “Lúc ra ngoài hơi vội nên quên mang theo rồi.”
Thoáng chốc, ánh mắt Thẩm Hoài Dương đã trầm xuống, khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô vừa sâu sắc vừa hung ác, cứ như thể muốn đâm thủng cô.
“Còn có gì mà cô không quên nữa, hả?” Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng tột độ.