Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 90: Chương 90: Tôi không có chút hứng thú nào với cậu




Ngày hôm sau.

Diệp Giai Nhi thức dậy lúc tám giờ, nhiệt độ trong chăn bên cạnh đã lạnh, rõ ràng đã rời đi được một lát.

Cô xuống giường, đi tới phòng khách, Tô Tình và Thẩm Hải Băng đều đang bận rộn.

Không ít quà sinh nhật gửi tới nhà họ Thẩm, hết cái này tới cái khác. Tuy không biết bên trong là thứ gì, nhưng chỉ nhìn cách đóng gói bên ngoài cũng biết là đồ quý giá.

Diệp Giai Nhi vội vàng đi tới, cũng bắt đầu giúp đỡ. Thấy cô tới, Tô Tình lên tiếng: “Tối qua bàn chuyện đón sinh nhật với Hoài Dương chưa?”

Nghe vậy, tay Thẩm Hải Băng khựng lại, nghiêng tai, nghe hai người nói chuyện.

“Con không bàn với anh ấy. Con nghĩ dù sao cũng là sinh nhật, bất ngờ một chút vẫn hơn. Anh ấy nói sau bảy giờ sẽ có thời gian, thế nên con muốn bàn với mẹ và cô một chút, xem nên chuẩn bị thế nào.” Cô trả lời.

Tuy vốn định giữ lại chút bất ngờ, nhưng hiện tại thấy nhiều quà như vậy, Diệp Giai Nhi cảm thấy khó mà giữ được sự bất ngờ đó.

Nhiều quà gửi tới nhà họ Thẩm như vậy, chắc chắn sẽ có những người sớm đã gửi quà tới công ty rồi.

Tô Tình xoay người nhìn về phía Thẩm Hải Băng: “Em có dự định hay chuẩn bị gì không?”

“Em cũng không biết nữa, nghe theo chị dâu hết đi.” Sắc mặt Thẩm Hải Băng vẫn như cũ, chỉ khẽ cười nói.

“Nếu tất cả nghe theo mẹ thì thế này đi. Lúc đầu mẹ muốn tổ chức tiệc ở khách sạn, nhưng huyện Thiểm mới động đất không lâu, anh con lại là chủ tịch huyện ở đó, giờ mà làm phô trương quá thì không tốt cho danh dự của anh con. Vả lại, trước giờ Hoài Dương không thích náo nhiệt, cứ đặt một bàn ăn toàn món nó thích nhất ở khách sạn, mọi người cảm thấy thế nào?”

Hai người đều không có ý kiến gì, cứ quyết định như vậy.

Giúp đỡ dọn dẹp xong, Diệp Giai Nhi tới chùa Phổ Cứu nổi tiếng nhất thành phố S, thắp hương, bái phật, xin cho anh một lá bùa bình an làm bằng gỗ xoan đào, còn có thể đeo trên tay.

Sau đó, cô lại đi dạo phố, đương nhiên phải mua quà sinh nhật.

Đồ đàn ông thường dùng cũng không gì ngoài ngoài vest, áo sơ mi, thắt lưng, đồng hồ, ví tiền, nước hoa, cà vạt.

Áo sơ mi đã từng tặng rồi, không thể tặng lại nữa, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, cô cảm thấy ví tiền rất ổn.

Thế nên, cô tới cửa hàng nổi tiếng nhất thành phố S, những thứ mà cô có thể nghĩ tới, ở đây đều có đủ cả.

Cô vừa vào đã nhìn trúng chiếc ví có hoa văn chìm màu đen, hoa văn nhìn như cành hoa, trông khá đẹp.

Nhưng sau khi hỏi giá, Diệp Giai Nhi bất đắc dĩ nhíu mày lại, một cái ví tiền thôi mà tận hơn chục triệu!

Lại đi dạo quanh mấy cửa hiệu khác, tuy có không ít mẫu ví, giá cả cũng hợp lý, nhưng cô lại không muốn mua.

Cô lại quay lại cửa hàng kia, bảo nhân viên gói lại, sau đó quẹt thẻ rồi rời đi.

Mà một lát sau khi cô đi, Thẩm Hải Băng cũng đi vào cửa hàng này.

Nhân viên phục vụ mỉm cười chào đón: “Xin chào, cô cần tôi giúp gì ạ?”

“Tôi muốn mua một món quà sinh nhật.” Thẩm Hải Băng gật đầu, khuôn mặt mang theo ý cười nói.

“Là bạn trai hay là bạn khác giới ạ?”

Thẩm Hải Băng nhíu mày: “Giữa hai loại có gì khác sao?”

Nhân viên phục vụ giải thích: “Có chút khác nhau, thật ra mấy thứ như áo sơ mi, cà vạt, âu phục để tặng cho bạn trai khá ổn, nếu là bạn khác giới thì có thể chọn đồng hồ, ví tiền, hoặc là nước hoa.”

Nếu Tô Tình không đi, cô ta đương nhiên có thể tùy ý lựa chọn, hơn nữa cô ta luôn thích áo sơ mi nhất.

Khi tận mắt nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi mình tự chọn cho anh, cảm giác thỏa mãn và sở hữu hoàn toàn không thể hình dung bằng lời nói.

Nhưng có Tô Tình ở đây, cô ta không thể tùy ý lựa chọn được.

“Thật ra, trong thời gian này, sản phẩm bán chạy nhất của chúng tôi là ví tiền, vừa phóng khoáng lại đơn giản, là một lựa chọn khá tốt.” Nhân viên phục vụ quảng cáo, vừa nói vừa đi tới trước quầy, lấy ra một chiếc ví, đưa cho Thẩm Hải Băng xem: “Thưa cô, cô có thể xem thử mẫu này.”

Lớp da có độ bóng vừa phải, không quá chói mắt cũng không quá tối màu, hoa văn cành hoa màu đen càng tăng thêm vẻ cao quý, nho nhã, làm nổi bật sự trầm ổn, khí thế.

Ngón tay Thẩm Hải Băng lướt qua chiếc ví, rất mềm mại, trông chất da có vẻ rất tốt.

“Nghe tôi giới thiệu nhất định không sai đâu, trước cô cũng có một cô gái vừa chọn mẫu ví này đấy.”

“Vậy sao?” Thẩm Hải Băng cười.

“Đương nhiên, cô ấy vừa mới đi không lâu, chúng tôi vẫn còn giữ biên lai này.” Nhân viên phục vụ cũng cười.

Dù sao thì trong lòng cô ta cũng thích chiếc ví này, không có gì do dự, Thẩm Hải Băng đưa thẻ ngân hàng qua quẹt.

Thế nhưng, cả Diệp Giai Nhi lẫn Thẩm Hải Băng đều không biết rằng, hai người đã chọn cùng một mẫu ví!

Tô Tình đặt khách sạn lớn Park Hyatt, hơn nữa còn chọn tầng cao nhất, nhà hàng là một nhà ăn xoay ở trên tầng ba mươi hai.

Ngồi xuống ghế là nhà hàng sẽ chậm rãi xoay tròn, để khách khứa nhìn thấy toàn cảnh đêm của thành phố S.

Sợ có người quấy rầy nên Tô Tình đã dặn dò quản lý trước, không cho phép bất kỳ khách khứa và phóng viên nào tiến vào tầng cao nhất.

Ở thành phố S, có ai ám không nể mặt Tô Tình ba phần, đừng nói là ba phần, dù có là năm phần cũng được, đương nhiên là quản lý đồng ý ngay lập tức, còn tặng lẵng hoa chúc mừng,

Bên này, trong phòng họp công ty.

Thẩm Hoài Dương và Quý Hướng Không ngồi đối diện nhau, phía dưới theo thứ tự là lãnh đạo cấp cao, quản lý của công ty.

Hai người đều đã xem qua hợp đồng, không có vấn đề gì, chỉ còn lại bước cuối cùng là ký hợp đồng.

Hai bên trao đổi hợp đồng, từng người ký tên xuống, sau đó đứng dậy bắt tay, thể hiện sự hợp tác vui vẻ.

Tiếp đó, những lãnh đạo cấp cao và quản lý đều lui ra ngoài hết, phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người Thẩm Hoài Dương và Quý Hướng Không.

Thoải mái dựa người về phía sau, Quý Hướng Không nheo đôi mắt đào hoa cười, lên tiếng: “Tối nay cậu cả Thẩm có sắp xếp gì không?”

“Không có…” Thẩm Hoài Dương hơi nhướng mày, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, ném ra hai chữ.

“Tốt xấu gì hôm nay cũng là sinh nhật của cậu cả Thẩm, chẳng lẽ cứ nhạt nhẽo như vậy không chúc mừng gì sao?”

Ánh mắt chợt lóe lên, nhớ tới gương mặt trắng trẻo mang theo vẻ ngượng ngùng của cô, khóe môi anh cong lên, nhìn thoáng qua Quý Hướng Không, nhanh chóng gấp tài liệu trong tay lại, nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấp giọng thúc giục.

“Sau bảy giờ tối tôi có hẹn rồi, giờ đã là sáu giờ bốn mươi, có gì mau nói đi, không có gì thì lượn, đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi…”

“Chậc chậc, từ chối đi là được, đón sinh nhật cùng tôi không được sao? Nhìn dáng vẻ nóng lòng của cậu này!”

Thẩm Hoài Dương thờ ơ nhìn anh ta, không chút nể tình: “Đón cùng cậu có gì vui? Còn nữa, tôi không có hứng thú với cậu chút nào cả…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.