Nghe vậy, Diệp Giai Nhi vội vàng xua tay: “Hay là mọi người chơi đi.”
Trần Diễm An kéo ống tay áo của cô bạn thân, đôi môi đỏ cong lên: “Sợ cái gì? Không phải chồng cậu ngồi ngay phía sau sao? Cậu không có tiền, nhưng anh ta thì có rất nhiều tiền đấy, đúng không, cậu cả Thẩm?”
Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương cong lên, bàn tay to lớn ấn vai cô, để cô ngồi xuống: “Đương nhiên.”
“Thấy chưa, chồng cậu đã lên tiếng rồi, cậu còn lo lắng cái gì?”
Nghe những tiếng chồng liên tiếp vang lên, mặt Diệp Giai Nhi hơi ửng đỏ, cô chưa bao giờ gọi anh như vậy.
Cũng chưa từng nghe được xưng hô thân mật như thế từ miệng người khác, thế nên khi nghe vậy cảm thấy tim đập có chút căng thẳng.
Ngược lại, bàn tay thon dài của Thẩm Hải Băng ở bên cạnh chợt nhéo chặt đùi, ánh mắt theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía Thẩm Hoài Dương.
Thấy khuôn mặt tuấn tú của anh mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt dừng trên người Diệp Giai Nhi, đang dạy cô xếp bài.
Tô Tình ngồi ở sô pha, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía bàn mạt chược.
Quý Hướng Không ngay từ đầu đã mạnh miệng, tuyên bố lột sạch ba người không còn một mảnh.
Thẩm Hoài Dương hờ hững nhìn Quý Hướng Không, chỉ lạnh lùng buông ra một câu: “Yên tâm, cuối cùng sẽ để lại cho cậu cái quần lót…”
Kết quả, vận may của Quý Hướng Không chẳng ra sao, thua từ đầu tới cuối, ngay cả vốn cũng không thể thu về.
Trần Diễm An liếc nhìn anh ta: “Đáng đời!”
Thẩm Hải Băng chỉ khẽ cười, cô ta vẫn luôn ở giữa, không thua hẳn, người thua là Quý Hướng Không, người thắng là Diệp Giai Nhi.
Bài của Diệp Giai Nhi vẫn luôn ổn định, hơn nữa phía sau còn có quân sư, liên tục thắng tiền, đặt một đống bên cạnh.
Thẩm Hoài Dương ngồi phía sau Diệp Giai Nhi, hai tay duỗi về phía trước, động tác như ôm Diệp Giai Nhi vào lòng, khuôn mặt khẽ nghiêng, đôi môi mỏng hơi động, tiếng nói trầm thấp phả vào vai cô.
Trần Diễm An thấy vậy cực kỳ hài lòng, thân mật như vậy, xem ra quan hệ hai người này không tồi.
Thẩm Hải Băng bất giác nhìn về phía đó, nhưng không thể để ai phát hiện, trong lòng cô ta dâng lên cảm giác chua xót, toàn thân run rẩy.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ta sợ bản thân sẽ phát điên lên mất, cảnh tượng như vậy quá chướng mắt.
Cô ta thầm nghĩ, cô ta cần phải đưa ra quyết định gì đó, cứ tiếp tục như vậy…
Đánh bài một lúc thì dừng, Thẩm Hoài Dương đưa Quý Hướng Không đã thua sạch tiền lên tầng, hai người cần nói vài chuyện công việc.
Sắc mặt Thẩm Hải Băng âm trầm, không nhìn ra suy nghĩ gì, cũng đi lên lầu.
Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi vẫn ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm. Nhớ tới Thân Nhã, Diệp Giai Nhi có chút lo lắng nói: “Tình hình của Thân Nhã thế nào rồi?”
“Còn thế nào nữa, thằng khốn Trần Vu Nhất kia tốt nhất đừng có tái phạm nữa. Nếu lại để bà đây bắt được, bà đây nhất định sẽ thiến nó!” Nhắc tới việc này, Trần Diễm An không chút e dè mở miệng mắng chửi.
Từng câu từng chữ lọt cả vào tai Tô Tình, bà ta nhướng mày, càng thêm chán ghét, quả nhiên là vật hợp theo loài!
“Không phải nói chuyện này, tớ đang hỏi hiện giờ cậu ấy còn khó chịu không?”
“Sao có thể không khó chịu, dù sao cũng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà, chắc chắn đã khắc sâu trong lòng rồi!”
Diệp Giai Nhi biết cô ấy có lý, nếu đổi lại là cô, e là cũng không bao giờ quên được: “Hiện giờ quan hệ giữa họ thế nào?”
Trần Diễm An nghịch tay: “Vẫn cứ căng thẳng thôi, Trần Vu Nhất cả ngày như thằng trẻ con, khép nép khúm núm, sợ chọc giận Thân Nhã, còn Thân Nhã ngày nào cũng sầm mặt, không giải tỏa được.”
“Cũng không biết, tình trạng này của họ sẽ duy trì được bao lâu.” Cô có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nghe vậy, Trần Diễm An cũng bất lực nhún vai: “Ai mà biết được, có lẽ cần một thời gian dài. Cú sốc này không nhỏ, chúng ta có thương cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể quan tâm tới Thân Nhã nhiều hơn thôi.”
Hai người ngồi hàn huyên một lúc lâu, chờ Quý Hướng Không đi từ tầng hai xuống, Trần Diễm An mới nắm tay anh ta, cùng nhau rời đi.
Diệp Giai Nhi tiễn họ tới xe, mãi tới khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, cô mới xoay người vào nhà họ Thẩm.
Khi sắp đi tới cầu thang thì bị Tô Tình gọi lại: “Giai Nhi.”
Cô chỉ đành dừng chân lại, xoay người, cong miệng cười: “Mẹ, sao thế ạ?”
“Người bạn vừa rồi của con làm nghề gì thế?” Tô Tình vắt chéo chân, cất giọng.
Không giấu giếm, Diệp Giai Nhi thẳng thắn nói: “Giám đốc Marketing của công ty ạ.”
“Nếu đã là giám đốc Marketing của công ty thì phải biết cư xử, lễ nghĩa chứ, sao lại nói chuyện thô lỗ thế?” Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tình nhíu mày lại: “Tục ngữ nói đúng, gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Giờ con là con dâu nhà họ Thẩm, bớt qua lại với những người như thế đi.”
Cô khẽ cười, chậm rãi lên tiếng, cố ý nói chậm lại để Tô Tình nghe được rõ ràng.
“Đó là vì mẹ không hiểu cô ấy nên mới thấy như vậy thôi. Thật ra, tính tình cô ấy thẳng thắn, chỉ vì tức giận nên mới nói vài câu khó nghe, nhưng cũng không có tâm tư gì. Con đã quen cô ấy năm năm rồi, cô ấy là người như thế nào, trong lòng con rất rõ.”
Tô Tình nói cô mấy câu, cô có thể nhịn, nhưng nói về người bạn thân nhất của cô như vậy, cô không thể chấp nhận được.
Lời nói dịu dàng lại có lý, không hề sắc bén, chặn đứng lời Tô Tình muốn nói.
Tô Tình cũng không tiện nói nhiều, chỉ mở miệng bảo: “Trong lòng con hiểu rõ thì tốt, còn nữa, ngày mai là sinh nhật của Hoài Dương, con đã thương lượng với nó sẽ tổ chức thế nào chưa?”
Ngày mai là sinh nhật anh sao?
Diệp Giai Nhi có chút sửng sốt, một lát sau lại hoàn hồn lắc đầu: “Chưa ạ.”
“Tối nay con bàn qua với Hoài Dương đi, sau đó cho mẹ biết. Sao có thể không để tâm đến chuyện của chồng như thế được?”
Lời nói mang theo sự bất mãn và oán trách, không thèm nhìn Diệp Giai Nhi lấy một cái, bà ta đứng dậy trở về phòng.
Khi Diệp Giai Nhi trở lại phòng, Thẩm Hoài Dương đang xem tài liệu, có vẻ là tài liệu hợp đồng Quý Hướng Không mang tới, chỉ chờ ký tên.
Không làm phiền anh, cô rót hai lý nước ấm, một lý đặt bên tay anh, còn mình bưng một ly khác, cái miệng nhỏ khẽ nhấp một ngụm.
Có lẽ hơi khát, anh tiện tay cầm lấy ly nước, uống một ngụm rồi nhíu mày lại: “Mợ Thẩm, không có cà phê sao?”
“Nước ấm tốt hơn cà phê nhiều, anh thử uống vài ngụm trước đi, dù sao thì nó cũng không có hại cho cơ thể anh.”
Diệp Giai Nhi mở miệng, nghĩ tới lời Tô Tình, cô thử dò hỏi: “Tối mai anh có rảnh không?”
“Làm gì?” Anh hơi ngước mắt lên, nhìn thoáng qua cô, rồi lại khẽ nhấp một ngụm nước ấm, nhận ra cũng không khó uống lắm.
“Đúng là có một chuyện. Anh trả lời tôi trước, tối mai anh có thời gian không?”
Thẩm Hoài Dương khẽ cong môi, thấy có chút tò mò, cây bút trong tay hơi dừng lại, nhìn cô đầy ý vị: “Mợ Thẩm, chuyện đó là chuyện gì thế?”
“Tới ngày mai anh sẽ biết thôi.”
Anh cũng không truy hỏi nữa, chỉ nhìn thoáng qua lịch trình rồi nói: “Sáng và trưa phải đi ký hợp đồng, sau bảy giờ tối sẽ có thời gian rảnh.”
“Vậy sau bảy giờ tối mai chúng ta gặp nhau.”