Lời còn chưa dứt, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cô ấn nghe, là Trần Diễm An gọi tới: “Cậu đang ở đâu thế?”
“Đang về nhà họ Thẩm, sao thế?”
“Không sao, chỉ là chán quá, lát nữa tớ tới nhà họ Thẩm tìm cậu. Vậy nhé, tắt đây.”
Thẩm Hoài Dương nhướng mi, đôi mắt hơi nheo lại: “Ai gọi thế?”
“Trần Diễm An, nói lát nữa tới nhà họ Thẩm tìm tôi.” Ngắt điện thoại, Diệp Giai Nhi nói.
“Vẫn còn liên hệ với cảnh sát Điền đó à?” Bàn tay khẽ động, anh đánh lái về bên trái, giọng nói trầm thấp, giống như chỉ vô tình mở miệng.
Cô gật đầu: “Đương nhiên.”
Nghe vậy, đôi mắt anh trầm xuống nhìn cô: “Không phải anh ta biết cô đã kết hôn rồi sao?”
“Cũng không liên lạc gì nhiều.” Diệp Giai Nhi hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: “Anh ấy là một người rất tốt, tính tình hiền hậu, lương thiện, chính trực lại ngay thẳng, là một người bạn hiếm có.”
Những lời cô nói đều là sự thật, xã hội bây giờ, có thể có bao nhiêu người giống Điền Quốc Gia chứ?
Anh ta quả thật là một người bạn cô không muốn mất đi.
Thẩm Hoài Dương nhướng mày, mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.
Cô hoàn toàn xem anh như không khí, ở trước mặt chồng lại nói những lời khen ngợi người đàn ông khác như vậy!
“Cảnh sát Điền có ấn tượng như vậy trong lòng cô Thẩm, thế tôi thì sao?” Anh chậm rãi mở miệng hỏi.
Suy nghĩ một lát, Diệp Giai Nhi nhướng mày: “Thương nhân nào cũng gian xảo, không phải anh Thẩm từng miêu tả bản thân mình như vậy sao? Nói thật, tôi cảm thấy anh Thẩm khái quát như vậy rất đúng.”
“...” Khuôn mặt vốn dĩ âm trầm của anh hiện giờ lúc xanh lúc trắng, gương mặt lười biếng mà nham hiểm khẽ cười: “Cảm ơn lời khen của mợ Thẩm...”
Diệp Giai Nhi đương nhiên cảm giác được mùi vị nguy hiểm đó, cô di chuyển ánh mắt rồi khẽ ho: “Không cần cảm ơn.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương hừ lạnh một tiếng, bàn tay to lớn bất ngờ vươn ra, túm thẳng lấy cằm cô, cắn lên môi cô như trừng phạt.
Cảm giác đau đớn khiến Diệp Giai Nhi không khỏi hít sâu một hơi, đẩy ngực anh ra, giọng nói mơ hồ không rõ: “Anh còn đang lái xe đấy, chuyên tâm vào.”
Thẩm Hoài Dương cong môi cười: “Hôn tôi một chút đi, tôi sẽ buông cô ra. Nếu không, tôi có thể hôn cô như vậy năm phút luôn đấy, mợ Thẩm ạ…”
Cô trừng mắt nhìn anh!
Anh lại làm như không nhìn thấy, chỉ nắm lấy cằm cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.
Nơi bị anh liếm qua nóng rực, ngứa ngáy, trên đường toàn là xe cộ qua lại, xuyên qua cửa kính, đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng!
Anh không biết xấu hổ, nhưng cô thì biết!
Gương mặt ửng đỏ, Diệp Giai Nhi nhắm mắt lại, tới gần anh, nhẹ nhàng chậm chạp hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Đôi mắt Thẩm Hoài Dương đối diện với gương mặt cô, làn da trắng trẻo mịn màng hơi phiếm hồng, lộ ra chút ngượng ngùng, lông mi cong vút khẽ run lên, trêu chọc trái tim anh.
Anh vốn không phải người có dục vọng cao, nhưng dục vọng đối với cô lại ngày càng mãnh liệt…
Suy đoán của Diệp Giai Nhi quả nhiên không sai, vừa đi vào phòng khách liền thấy ngay một gương mặt, Tô Tình đang ngồi trên sô pha.
Ngay lập tức, da đầu cô không khỏi căng ra.
“Sao muộn như vậy mới về?” Tuy Tô Tình nhìn Thẩm Hoài Dương, nhưng lời nói lại nhằm vào Diệp Giai Nhi.
Bàn tay day trán, Thẩm Hoài Dương khẽ mấp máy đôi môi mỏng, trả lời bà ta: “Hôm qua hơi muộn, hơn nữa nhiệt tình khó từ chối nên ngủ lại một đêm.”
Lời này cũng hợp tình hợp lý, Tô Tình không tiện nói thêm gì, chỉ nói: “Vậy sao?”
“Vâng…” Thẩm Hoài Dương khẽ đáp một tiếng, sau đó liền đi lên lầu thay quần áo, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Khi Tô Tình chuẩn bị mở miệng thì tiếng bước chân chợt truyền tới, sau đó, Trần Diễm An và Quý Hướng Không đi từ cửa vào.
“Bác gái, chúc mừng năm mới ạ. Chậc chậc, lâu không gặp, bác gái vẫn xinh đẹp động lòng người như xưa.” Quý Hướng Không cong đôi mắt đào hoa, mỉm cười nói.
Ai chả thích nghe lời khen động lòng người, đương nhiên Tô Tình cũng không ngoại lệ. Ngay lập tức, khuôn mặt bà ta tươi cười như hoa: “Xem này, mồm miệng cháu vẫn ngọt xớt.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt bà ta dừng trên người Trần Diễm An, đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới: “Đây là?”
Trần Diễm An mặc váy siêu ngắn, tóc đen dài uốn xoăn xõa trên vai, trang điểm đậm.
“Chào bác gái ạ, cháu là bạn của Giai Nhi, nhiều lần nghe Giai Nhi nói bác trẻ tuổi xinh đẹp, hôm nay gặp quả nhiên là như vậy.” Trần Diễm Anh lễ phép nói.
Trước giờ cô ấy luôn giỏi ăn nói, biết tiến biết lùi, đối với loại người thế nào thì dùng chiêu thế nấy.
Tô Tình luôn không thích phụ nữ trang điểm đậm, lúc này lại nghe nói là bạn Diệp Giai Nhi, ánh mắt có chút lạnh nhạt, nhưng không thể hiện ra mặt: “Cảm ơn. Chị Lý, cho hai tách cà phê.”
Trần Diễm An cực kỳ khôn khéo, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự lạnh nhạt trong mắt Tô Tình, những chỉ làm như không thấy.
Lúc này, Thẩm Hoài Dương cũng thay quần áo xong đi xuống lầu, nhìn thấy Quý Hướng Không và Trần Diễm An, anh hơi nhướng mày: “Sao hai người lại cùng tới đây?”
Đôi mắt đào hoa của Quý Hướng Không lướt qua: “Cậu chủ Thẩm, sao chúng tôi không thể cùng nhau tới?”
Ánh mắt Trần Diễm An khẽ di chuyển, nhìn qua cổ Quý Hướng Không, nơi đó có một dấu hôn rõ ràng, vừa xanh vừa tím, phải, là cô ấy cố ý hôn anh ta đêm qua.
Ánh mắt sắc bén đảo qua hai người, đôi mắt Thẩm Hoài Dương hơi nheo lại, cũng không vạch trần.
“Dù sao cũng không có việc gì, chơi vài ván không?” Quý Hướng Không đề nghị.
Trần Diễm An nhún vai, tỏ vẻ mình không có ý kiến.
Thẩm Hoài Dương và Diệp Giai Nhi cũng không lên tiếng, cứ như vậy, coi như ngầm đồng ý.
Đúng lúc Thẩm Hải Băng xuống cầu thang, ánh mắt đảo qua người Thẩm Hoài Dương trước, sau đó mỉm cười chào hỏi: “Hướng Không tới đấy à?”
“Cô cũng ở nhà ạ?” Quý Hướng Không mỉm cười mê người, sải bước đi tới, nhiệt tình ôm Thẩm Hải Băng một cái.
Thấy thế, đôi mắt xinh đẹp của Trần Diễm An hơi trừng lên, mà khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương lại bình tĩnh như thường, không nhìn ra suy nghĩ gì.
“Chúng cháu đang tính chơi vài ván, cô muốn chơi không?” Buông Thẩm Hải Băng ra, Quý Hướng Không lên tiếng mời.
Ánh mắt Thẩm Hải Băng lướt qua bốn người, nhẹ giọng nói: “Không phải mọi người đã đủ người rồi sao? Thêm cô nữa hơi dư thừa, các cháu cứ chơi đi.”
“Có sao đâu, bọn họ cũng xem như người một nhà, xem như một là được.” Quý Hướng Không duỗi tay vỗ nhẹ vào Thẩm Hoài Dương và Diệp Giai Nhi.
Diệp Giai Nhi cười nói: “Mọi người chơi đi, tôi ở bên cạnh xem là được rồi.”
Không đi vào phòng mà ngồi ngay ở phòng khách, bốn người vây quanh bàn mạt chược, Thẩm Hoài Dương không chơi mà ngồi phía sau xem.
Ba người phụ nữ trên bàn, chỉ có một mình Quý Hướng Không là đàn ông.
Quý Hướng Không vuốt cằm: “Tôi sẽ không vì mọi người là phụ nữ mà nương tay đâu nhé, thế nên mọi người phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Còn nữa nếu đã chơi thì khởi đầu cao chút, khởi điểm 9 triệu.”