Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 87: Chương 87: Ngày mai là sinh nhật anh




Nghe vậy, sắc mặt Tô Tình có chút trào phúng, ý tứ mở miệng: “Trạch Hy, cô ta sẽ thành thật trước mặt con chắc?”

“Chị ấy là người như thế nào, trong lòng con tự biết, hơn nữa còn rất rõ ràng.” Khuôn mặt tuấn tú, nho nhã của Thẩm Trạch Hy cũng trầm xuống.

“Sao con lại rõ ràng ràng như vậy? Theo mẹ thấy, chắc chắn cô ta là người phụ nữ tâm cơ, nếu không, lúc đó cũng sẽ không dùng đứa bé để giăng bẫy, ép buộc anh con kết hôn…”

Lửa giận trong lòng bị kích động bộc phát ra hoàn toàn, Thẩm Trạch Hy ném đũa lên bàn ăn, không thèm nhìn Tô Tình nữa, thẳng thừng bỏ đi.

Cậu không thích nghe những lời này chút nào. Rốt cuộc chị ấy là người ra sao, chỉ cần cậu rõ là được rồi!

Tô Tình nhíu chặt mày lại, sao cậu lại tức giận như thế?

Chắc chắn là Diệp Giai Nhi bỏ bùa mê thuốc lú cho cậu, nếu không, cậu cũng sẽ không đứng về phía Diệp Giai Nhi như vậy.

Nghĩ vậy, trong lòng bà ta càng thêm chán ghét Diệp Giai Nhi.

Thẩm Hải Băng vừa đi từ nhà vệ sinh ra, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng tức giận của Thẩm Trạch Hy rời khỏi phòng khách, cô ta ngạc nhiên lên tiếng: “Chị dâu, Trạch Hy làm sao thế?”

Che giấu những cảm xúc đó đi, Tô Tình bình tĩnh nói: “Chị nói nó vài câu về chuyện học tập, nó không thích nghe còn nổi giận.”

Thẩm Hải Băng không chút nghi ngờ nói: “Trạch Hy cũng là đứa trẻ biết suy nghĩ, chị dâu đừng lo lắng quá.”

“Dù lo lắng cũng chẳng có ích gì, nói trăm câu nó chỉ nghe lọt được một câu. Đúng rồi, ngày mai là mùng bốn, suýt nữa thì quên mất!” Tô Tình khẽ thốt lên.

“Mùng bốn thì sao ạ?” Thẩm Hải Băng khó hiểu, ánh mắt khẽ động.

“Mùng bốn là sinh nhật Hoài Dương, mấy ngày nay bận quá, suýt nữa thì quên mất chuyện này.”

Nghe vậy, Thẩm Hải Băng mới sực nhớ ra: “Chị dâu không nói thì suýt nữa em cũng quên mất, mấy năm nay Hoài Dương đón sinh nhật thế nào?”

“Em cũng biết đấy, nó không thích náo nhiệt bao giờ. Sinh nhật thì cả nhà cùng nhau quây quần, tới nhà hàng ăn bữa cơm thôi.”

“Thế năm nay thì sao?”

“Để xem Hoài Dương sắp xếp thế nào, đợi nó về rồi bàn.”

Một lát sau, trở lại phòng, Thẩm Hải Băng lấy lịch trên tủ đầu giường, vẽ một hình trái tim mờ dưới ngày mùng bốn.

Rất bé, rất mờ, nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể phát hiện.

Cô ta không dám vẽ quá rõ ràng, sợ Tô Tình nhìn thấy, ngày này, từ trước đến nay luôn ở trong đầu cô ta, chưa bao giờ quên.

Mùng bốn, là sinh nhật anh, cũng chính là ngày mai…

Cảm giác áp lực càng tăng thêm trong lòng, đang thét gào…



Trong phòng.

Trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, hai người ôm nhau còn đang say ngủ.

Giường quá thấp, nằm thẳng không thể ngủ được, vì thế chỉ có thể nằm nghiêng, khuôn mặt hai người đối diện nhau, nghiêng người ngủ.

Mà Thẩm Hoài Dương quá cao, chân không thể duỗi thẳng, nên đầu gối chỉ có thể hơi cong lại.

Mặt trời đã lên, chiếu qua tấm rèm xanh lục, rọi vào hai người.

Ánh mặt trời có chút chói mắt, đôi mắt Diệp Giai Nhi có chút khó chịu nheo lại, sau đó chậm rãi mở ra.

Khuôn mặt tuấn tú phủ đầy ánh mặt trời gần trong gang tấc khiến cô có chút động lòng, lẳng lặng nhìn anh chăm chú.

Một lúc lâu sau, cô mới cẩn thận di chuyển bàn tay to của anh đặt bên hông mình ra, sau đó xuống giường, ra khỏi phòng.

Diệp Đức Huy đang đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân liền ngước mắt lên: “Dậy rồi à, Hoài Dương đâu?”

“Vẫn đang ngủ ạ.”

Trong lúc nói chuyện, cô đi vào nhà vệ sinh, vẫn có thể nghe thấy tiếng nói truyền tới từ phòng khách.

“Bà xã, Hoài Dương vẫn đang ngủ, lát nữa hẵng làm bữa sáng.” Diệp Đức Huy nói.

“Được, tôi biết rồi, ông nhỏ tiếng chút, đừng đánh thức nó.” Giọng Quách Mỹ Ngọc cũng không nhỏ là bao.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, trong miệng còn đầy bọt kem đánh răng.

Đi ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Hứa Mẫn Nhu nằm trên sô pha, không ngừng kêu đói.

Thấy thế, Diệp Giai Nhi mở miệng nói: “Mẹ, hay là ăn cơm trước đi, để phần cho anh ấy là được.”

“Thế sao được, mọi người đợi một lát, Hoài Dương dậy rồi chúng ta cùng nhau ăn.” Quách Mỹ Ngọc thẳng thừng nói.

Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Thẩm Hoài Dương đi từ trong phòng ra, vừa mới tỉnh ngủ, con ngươi thâm thúy hơi nheo lại, bàn tay to lớn đang cài cúc áo sơ mi, qua khe hở, có thể thấy loáng thoáng cơ ngực rắn chắc, vừa gợi cảm vừa mê người.

Hứa Mẫn Nhu trợn trừng mắt, mới sáng sớm tinh mơ đã có phúc lợi tốt như vậy rồi.

Cảm nhận được ánh mắt xung quanh, anh tựa như ý thức được gì đó, không ngẩng đầu, động tác trong tay nhanh hơn, nhoáng cái đã cài xong cúc áo sơ mi.

Sau đó, anh ngước mắt lên, khóe miệng khẽ cười, chào hỏi: “Ba, mẹ, chào buổi sáng ạ.”

Quách Mỹ Ngọc cười: “Chào buổi sáng, hôm qua ngủ ngon không?”

“Rất thoải mái, còn mơ một giấc mộng đẹp nữa.” Thẩm Hoài Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

“Thế thì tốt, đi rửa mặt đi, sau đó chúng ta ăn sáng.” Quách Mỹ Ngọc thật sự nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.

Diệp Giai Nhi còn đang chuẩn bị bữa sáng, bữa sáng rất thịnh soạn, vừa có đồ truyền thống vừa có đồ tây.

Trước giờ Diệp Giai Nhi không thích ăn bánh mì, cô bưng một bát cháo với một cái bánh bao lên.

Cô luôn cảm thấy cơm tây là để cho kiểu người tiểu tư sản ăn, đối với người bình thường, cơm canh đạm bạc vẫn thực tế hơn nhiều, lại còn ngon miệng.

Nhưng mà, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị, ăn bữa cơm tây cũng khá ngon.

Thẩm Hoài Dương ngồi bên cạnh cô cũng ăn cháo, còn có một quả trứng gà chiên.

Năm người vây quanh bàn ăn, không khí hòa thuận vui vẻ, vừa nhẹ nhàng lại vừa ấm áp.

Sau đó thì không thể không rời đi được nữa rồi, Quách Mỹ Ngọc không ngừng dặn dò hai người: “Khi nào muốn thì cứ tới nhé.”

“Vâng, con sẽ thường xuyên đưa Giai Nhi tới, tới lúc đó lại làm phiền mẹ rồi ạ.”

Thẩm Hoài Dương khẽ cười, duỗi tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cả người hơi run lên, mặt Diệp Giai Nhi ửng đỏ.

Con ngươi nháy mắt trở nên thâm thúy, anh lại nghĩ tới hôm qua, ánh mắt nóng bỏng, bàn tay vén tóc cô ra sau tai, nói với Quách Mỹ Ngọc: “Da mặt cô ấy hơi mỏng ạ.”

Diệp Giai Nhi khẽ cắn răng, trừng mắt nhìn anh, nghĩ tới tối qua, vành tai nóng lên, thấp giọng mắng: “Có ai da mặt dày bằng anh!”

Nhìn vợ chồng son ve vãn đánh yêu, Quách Mỹ Ngọc cũng yên tâm: “Con gái con rể của mình mà, phiền cái gì mà phiền, đi đường cẩn thận, nhớ chú ý an toàn.”

Khẽ đáp lại một tiếng, chiếc xe Land Rover khởi động, Diệp Giai Nhi ôm Quách Mỹ Ngọc, sau đó lên xe rời đi.

Một đêm không về nhà họ Thẩm, chắc chắn Tô Tình đã biết chuyện, Diệp Giai Nhi hơi bất đắc dĩ thở dài, trở về nhất định lại nghe mắng rồi đây.

Nếu như chỉ có cô ngủ lại qua đêm, chắc chắn Tô Tình sẽ không có ý kiến gì.

Nhưng hiện giờ, Thẩm Hoài Dương cũng không về nhà họ Thẩm, bà ta nhất định sẽ cực kỳ không hài lòng, cô thầm nghĩ.

Nghe được tiếng thở dài, Thẩm Hoài Dương nghiêng mặt nhìn cô một cái: “Mợ Thẩm không muốn về nhà họ Thẩm đến vậy sao?”

“Không phải, chỉ là nghĩ tới chuyện khác thôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.