Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 232: Chương 232: Anh đã đồng ý để em đi




Thẩm Hoài Dương nhìn cô thật sâu, dường như muốn đem cả người cô nhìn chằm chằm đến tận xương tủy, nuốt cả xương, giọng nói trầm thấp, lại mang theo sự hèn mọn và khẩn cầu.

Anh mặc áo vest tối màu, bên trong mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt màu xám, sự cao quý toát ra từ người anh rất ưu nhã, đối lập với lời cầu khẩn của anh, anh vốn dĩ không phải là một người ăn nói khép nép.

Nhưng đứng trước tình yêu, ai không hèn mọn chứ?

Trái tim cô run rẩy, đang đập thình thịch, nhưng những lời nói ra vẫn là câu nói kia: “Thẩm Hoài Dương, anh thật sự không thể tiếp tục như thế này, chúng ta không thể như thế này nữa.”

“Như thế nào cũng không được? Chỉ cần em nói ra, việc đã nói ra, anh đều có thể làm, Diệp Giai Nhi, anh không đùa…”

Lời nói của anh cũng rất chân thành, ngay cả đôi mắt sâu cũng trở nên nặng nề, nghiêm túc đến mức khiến người ra có chút hoảng loạn.

Trái tim của Diệp Giai Nhi cũng loạn theo, hoảng hốt, xúc động, thậm chí, chỉ thiếu một chút, cô đã kích động mà đồng ý, cô rất sợ, rất sợ anh nghiêm túc, chuyên tâm như vậy.

Không nói gì, cô chỉ ép buộc mình lắc đầu.

“Anh hỏi lại lần cuối cùng, hai chúng ta thật sự không có khả năng sao?” Ánh mắt anh nhìn cô lại sâu thêm mấy phần, giọng nói cũng khàn hơn, khô khan.

“Ừ…” Giọng nói của cô rất thấp, rất khàn.

Bàn tay đang ôm lấy lưng cô, lại siết chặt hơn một chút, lời nói của cô giống như những chiếc kim bạc sắc bén đâm loạn lên phần thịt mềm mại trên trái tim, đau đớn tràn ra.

Lực rất lớn, Diệp Giai Nhi rõ ràng có thể cảm nhận được cơ thể của mình gần như sắp bị anh hung hăng khảm vào, rất lâu, anh vẫn yên tĩnh không lên tiếng, một lúc lâu sau, lại nghe thấy anh trả lời một chữ: “Được…”

Một chữ rất đơn giản, nhưng lại đại biểu cho sự kết thúc.

Sau đó, anh đứng dậy, sửa sang lại bộ vest, lễ độ lại mang theo sự lạnh lùng và xa cách, yết hầu anh di chuyển: “Đây đã là điều mà em muốn, anh sẽ cho em, từ nay về sau, anh sẽ không quấn lấy em nữa, cũng sẽ không gặp lại em nữa, cho dù có gặp lại, cũng chỉ là người qua đường….”

Giây phút này, thứ xuất hiện trong lòng Diệp Giai Nhi không phải là cảm giác thở phào nhẹ nhõm, mà càng nặng nề, giống như một cục đá nặng đang đè ở đó.

Thẩm Hoài Dương nhấc chân lên, sải bước đi ra khỏi phòng, một tay rơi trên nắm cửa, nhưng đột nhiên dừng lại, ánh sáng mỏng lóe lên: “Còn một câu hỏi cuối cùng, cho dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, trong lòng em chưa từng có cảm giác với anh sao?”

Cô sững sờ, trái tim bị kéo ra giống như muốn kéo đứt ra vậy, rất đau.

“Anh vì em mà từ bỏ quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên, lại thỏa hiệp thả em ra, từ nay về sau không quấn lấy em nữa, vì vậy anh muốn nghe đáp án thật sự từ trong đáy lòng em, anh nghĩ, yêu cầu này không quá đáng….”

Lần này, giọng nói của anh vô cùng khàn.

Hai người đã cùng quyết định từ nay về sau không quấn lấy nhau nữa, vậy thì, không cần thiết phải nói ra những lời khiến người lòng người gợn sóng, không phải sao?

Khẽ nhắm mắt lại, bàn tay đang buông thõng bên người của Diệp Giai Nhi không khỏi nắm chặt lấy váy cưới, chậm rãi nói ra hai chữ: “Không có.”

“Cảm ơn….” Thẩm Hoài Dương lịch sự nói tiếng cảm ơn, dừng lại một chút, lại nói thêm một câu: “Anh bảo tài xế đưa em về khách sạn.”

Vừa nói xong, anh kiêu ngạo, lạnh lùng, lại có lễ độ đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn có hơi thở của cô quanh quẩn trong không khí, vô cùng hiu quạnh và mỏng manh.

Nơi sâu nhất trong trái tim trở nên trống rỗng, ngay sau đó, vành mắt cũng đỏ lên, ươn ướt, chạm vào sợi dây thần kinh nhạy cảm kia, nước mắt cô tuôn ra như sóng triều.

Lần này, anh và cô thật sự kết thúc rồi!

Nức nở, nước mắt lã chã rơi xuống, làm hỏng hết lớp trang điểm, nhưng cô không quan tâm, đầu vùi vào giữa hai chân, bật khóc.

Nhưng, không biết từ lúc nào, cửa phòng lại bị đẩy ra, Thẩm Hoài Dương đi vào, thân thể cao lớn ngồi xổm xuống, đền gần cô, ngón tay với những khớp xương rõ ràng chạm lên khuôn mặt ướt át của cô, lau nước mắt đi, khàn giọng nói: “Tại sao lại khóc một cách thương tâm như vậy? Anh đã đồng ý để em đi rồi….”

Cơ thể cô cứng đờ, không nghĩ đến anh sẽ quay trở lại, nghiêng đầu sang một bên nhưng lại không ngẩng lên, mang theo giọng mũi đặc sệt: “Không liên quan đến anh, tôi chỉ không cẩn thận bị tóc đâm vào mắt thôi.”

“Diệp Giai Nhi, em còn muốn lừa anh đến lúc nào nữa hả?” Hiếm khi khuôn mặt anh nghiêm túc như vậy, trong đôi mắt sâu, u ám đều là sự đau lòng và bất lực, lông mày cũng cau lại: “Tóc của em đã được chải gọn gàng, sao có thể đâm vào mắt chứ, ngay cả nói dối cũng không biết, em bảo anh sao nỡ từ bỏ em đây…”

Lời nói dịu dàng như vậy nhưng lại càng giống như kích thích nước mắt, cô vùi đầu rơi nước mắt, giọng nói mơ hồ không rõ: “Tôi không nói dối, những lời tôi nói đều là thật.”

Giây phút đó, cô đã biết rõ, cho dù là tình cảm, hay là cảm xúc ở trong lòng, tất cả đều đã bị lộ ra.

“Mẹ nó! Sự thật cái quỷ!” Cuối cùng anh không nhịn được mà chửi thề, chỉ muốn đánh mấy cái xuống cái mông tròn trịa của cô, đôi mắt đen, sâu nhìn chằm chằm vào cô: “Thừa nhận có cảm giác với anh khó đến vậy sao?”

Sự thật chứng minh, sự dịu dàng chính là trở ngại của anh!

“Không có, tôi không có cảm giác gì với anh, một chút cũng không có.” Cô giống như con vịt ở trên giá, miệng vẫn cứng như vậy.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Hoài Dương kìm nén cảm xúc bực bội ở trong lòng, để cảm xúc bực bội kia dần trở nên ôn hòa, sau đó đưa tay ôm cô vào lòng, đặt lên đùi mình, ngón tay dài, ấm áp qua lại liên tục giữa tóc cô, sau khi kìm nén rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng.

“Em luôn bướng bỉnh như vậy, không học được cách ngoan ngoãn nghe lời, bốn đêm trước lúc kết hôn, là ai ngày nào cũng 12h mới đi ngủ, là ai nói ngày càng ít, ngày càng thích ngẩn người, hả?”

Cô sững sờ, vai ngừng run rẩy, những điều này, sao anh lại biết được?

“Điền Quốc Gia nói với anh, cảm xúc trong lòng em vẫn có phản ứng, không giấu được anh ta, anh ta nhìn thấy rất rõ và hiểu được...”

Lần này, Diệp Giai Nhi ngẩng đầu lên, hai mắt vừa sưng vừa đỏ nhìn anh: “Tại sao anh ấy lại nói với anh những điều này?”

“Anh ta hiểu rõ tính tình của em, biết em bướng như một cái đầu trâu, trong lòng cảm thấy áy náy với anh ta, cộng thêm ba mẹ em đã chuẩn bị hôn lễ đến bước này, chắc chắn em sẽ làm việc nghĩa mà không chùn bước, tiếp tục thực hiện, nhưng thứ anh ta muốn không phải là sự áy náy của em, có hiểu không?”

Dừng lại một chút, anh lại nói tiếp: “Vì vậy, hôn lễ này đã bị hủy bỏ rồi, sẽ không tiếp tục nữa, đây là kết quả sau khi anh với Điền Quốc Gia nói chuyện với nhau.”

Trong đầu giống như bị quăng một quả bom, làm cô nổ tung, cô kinh ngạc và sững người ngay tại đó.

Bọn họ....bọn họ...hai người bọn họ rốt cuộc đã làm gì ở sau lưng cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.