“Điên rồi!” Cô nhìn anh, chân khẽ cử động, cầm váy cưới màu trắng lên, đi về phía trước.
Thẩm Hoài Dương sao có thể để cô được như ý nguyện, lại ôm cô vào lòng, lồng ngực dày, cứng như sắt áp vào người cô, hơi thở nóng rực và u ám bao trùm lấy cô: “Anh điên từ lâu rồi, hôn lễ này, em đừng có nghĩ đến chuyện tham gia, anh tuyệt đối sẽ không để em được như ý nguyện!”
“Anh…” Diệp Giai Nhi tức giận, nghiến răng nghiến lợi, đạp anh.
“Em mặc áo cưới rất đẹp, nhưng chỉ có thể mặc cho anh xem, người đàn ông khác, đừng bao giờ nghĩ đến!”
Cô lại còn muốn mặc áo cưới, trang điểm xinh đẹp, tinh tế như vậy để gả cho Điền Quốc Gia, cô nghĩ là có thể sao?
Anh tuyệt đối không thể để cô được như ý nguyện, nhưng ánh mắt cô lại tức giận như vậy, mang theo ngọn lửa đang bốc cháy, xinh đẹp như vậy, bướng bỉnh như vậy!
“Đừng gả cho Điền Quốc Gia…” Giọng nói của anh trở nên nhẹ mà dịu dàng: “Đừng gả cho anh ta…”
Trong giọng nói trầm thấp của anh như có như không mang theo một chút bất lực: “Đừng gả cho anh ta, chúng ta bắt đầu lại, có được không?”
Cơ thể Diệp Giai Nhi cứng đờ, hành động đá anh dừng lại tại chỗ, Thẩm Hoài Dương lại lên tiếng: “Em với anh, còn có Huyên Huyên, chúng ta bắt đầu lại….”
Bắt đầu lại?
Chuyện đã đến mức này, cô và anh sao có thể bắt đầu lại chứ?
“Không thể, anh đứng dậy đi, để tôi đi…” Giọng nói của cô không còn sự tức giận như lúc nãy, mà cũng dịu dàng hơn: “Khách sạn tổ chức hôn lễ đã chuẩn bị xong rồi, khách cũng đang đợi rồi, ba mẹ tôi cũng đang đợi, Quốc Gia sẽ đến đón tôi, Thẩm Hoài Dương, dừng ở đây đi…”
Nếu như cô không xuất hiện ở hôn lễ, vậy chắc chắn sẽ thành trò cười, mà ba mẹ cô cũng sẽ vô cùng hận cô, còn có Quốc Gia, một người lương thiện như vậy, cô không thể vong ơn phụ nghĩa khiến cho hoàn cảnh của anh trở nên khó xử và xấu hổ.
Đôi mắt của Thẩm Hoài Dương nhìn cô thật sâu, dường như muốn hút cả người cô vào trong, yết hầu di chuyển.
Diệp Giai Nhi cảm thấy tình cảnh lúc này rất khó chịu, cô vặn vẹo cơ thể, nhìn đi chỗ khác, không nhìn anh nữa.
….
Bên kia.
Khách sạn.
Tất cả khách mời đều đã đến nơi, người dẫn chương trình trong hôn lễ cũng đã đến, bây giờ đang đợi cô dâu và chú rể tiến vào.
Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy đứng ở bên cạnh, đều mặc quần áo mới, còn dắt theo Huyên Huyên, khuôn mặt tràn ngập ý cười, đón nhận những lời chúc mừng của quan khách.
Chỉ là, sắp 11h rồi, nhưng vẫn chưa có chút động tĩnh gì.
Quách Mỹ Ngọc không khỏi có chút lo lắng, đè thấp giọng nói với Diệp Đức Huy: “Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
“Bà đang suy nghĩ cái gì vậy, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ, Quốc Gia chắc chắn sẽ không kịp đến bên này, nên đã trực tiếp đến tiệm váy cưới đón Giai Nhi rồi, chúng ta cứ đợi vậy….”
“Cũng đúng, sáng nay Quốc Gia cũng nói có thể không đến khách sạn, sau khi đón Giai Nhi sẽ đến, xem cái trí nhớ của tôi này.”
Tiếp tục đợi, lần này đợi đến nửa tiếng, Quách Mỹ Ngọc đợi mà ngày càng sốt ruột, suy nghĩ, vẫn nên gọi điện thoại cho Quốc Gia, hỏi xem tình hình bên đó thế nào rồi….
Lấy điện thoại ra, bà gọi đến số điện thoại của Điền Quốc Gia, mặc dù biết làm như thế này có chút không thích hợp, nhưng vẫn gọi…
Nhưng, ngay đầu tiên, âm thanh truyền đến lại là không có người nhận.
Quách Mỹ Ngọc cau mày: “Điện thoại không có người nhận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi nói này, bà là quá lo lắng, lúc này chắc chắn Quốc Gia cũng rất bận, sao có thời gian nhận điện thoại của bà chứ, hơn nữa đã đợi cả buổi sáng rồi, cũng không quan tâm chút thời gian này.” Diệp Đức Huy lên tiếng an ủi.
“Đây không phải là vấn đề quan tâm hay không quan tâm đến một thời gian này, vấn đề quan trọng nhất là bây giờ đã 11h rồi, 12 giờ phải làm lễ, qua 12h, sẽ không được may mắn.”
Diệp Đức Huy xua tay, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài khách sạn, chờ đợi nói: “Tôi thấy bà quá mê tín rồi.”
“Hừ, đàn ông quả nhiên không biết cái gì cả!” Quách Mỹ Ngọc véo cánh tay ông, nói chuyện với ông, đúng là có thể khiến người khác tức chết.
Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy người gọi đến là Điền Quốc Gia, gần như ngay lập tức, Quách Mỹ Ngọc đã nhận điện thoại.
“Quốc Gia à, bây giờ con đang ở đâu? Đã đến cửa hàng váy cưới chưa? Đã gặp Giai Nhi chưa? Bao lâu nữa có thể về đến khách sạn? Có thể về kịp trước 12h không?”
Vừa mở miệng, lời nói trong miệng bà giống bật ra ngoài giống như một cái súng máy, còn không cần thở.
Diệp Đức Huy đứng bên cạnh không nhịn được kéo cánh tay bà, bảo bà hỏi từng chuyện một.
Bên đầu kia im lặng rất lâu, sau đó, giọng nói của Điền Quốc Gia mới chậm rãi truyền đến: “Mẹ, xin lỗi, hôn lễ này con không thể nào tổ chức được, vẫn nên hủy bỏ đi ạ.”
Nghe thấy vậy, Quách Mỹ Ngọc giống như bức tượng sững sờ tại đó, rất lâu sau mới lên tiếng: “Quốc…Quốc Gia con nói cái gì vậy? Có phải là mẹ nghe nhầm không?”
“Mẹ, mẹ không nghe nhầm đâu, xin lỗi!” Giọng nói của Đan Quốc Gia cố ý phát ra thật chậm.
“Tại sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chân run rẩy, cơ thể Quách Mỹ Ngọc có chút đứng không vững, mắt cũng tối sầm lại.
Thấy vậy, Diệp Đức Huy vội vàng đỡ lấy bà, cầm lấy chiếc điện thoại từ trong tay bà: “Tại sao hôn lễ này không thể tổ chức nữa, nguyên nhân?”
“Ba, chuyện đã đến bước này, con lại nói ra những lời này, con biết rất vô trách nhiệm, nhưng con có lý do để làm như vậy, con có lỗi với hai người, ở đây xin nhận lỗi với hai người.”
Lời nói của Điền Quốc Gia rất thành khẩn, nghiêm túc, tràn đầy sự có lỗi.
“Lý do là gì? Bây giờ ba muốn biết lý do con làm như vậy!” Diệp Đức Huy cũng nghiêm mặt, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tình cảm không thể miễn cưỡng…” Điền Quốc Gia dừng một chút: “Còn về nguyên nhân cụ thể, đợi hai người trở về nhà rồi nói, xin lỗi, vẫn phải để lại cục diện rối rắm này cho hai người thu dọn.”
Đã nói đến mức này, hôn lễ đương nhiên không thể tiếp tục tiến hành, cục diện rối rắm này cũng nhất định phải thu dọn.
Diệp Đức Huy bảo người dẫn chương trình của hôn lễ nói hai câu, lời ít mà ý nhiều, cũng chỉ là xin lỗi mọi người, hôn lễ tạm thời bị hủy bỏ.
Tất cả khách mời đều không hiểu, ánh mắt ai ai cũng trở nên khác thường, cau mày, thảo luận, rốt cuộc là chuyện gì, sao lại đột nhiên không tổ chức hôn lễ nữa?
Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc cùng với khuôn mặt tươi cười, không quan tâm đến ánh mắt khác thường của mọi người, thu dọn cục diện rối rắm để lại.
Mặc dù Quách Mỹ Ngọc vẫn gượng cười, nhưng đầu óc lại choáng váng, bà sống hơn nửa đời người, chưa từng gặp loại chuyện như thế này?
….
“Nhưng, anh không muốn dừng ở đây, anh vẫn muốn tiếp tục quấn lấy em như thế này, phải làm sao đây?”
Chiếc mũi cao, thẳng đứng của anh khẽ cọ xương quai xanh giữ cổ cô, hơi thở nóng hổi tất cả đều phả lên chỗ đó.
Cơ thể Diệp Giai Nhi run rẩy, đẩy anh: “Thẩm Hoài Dương, anh thật sự không thể tiếp tục như thế này…”
“Vậy anh phải làm sao? Phải làm sao mới có thể khiến em ở lại bên cạnh anh, phải làm sao mới có thể khiến em hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ muốn gả cho Điền Quốc Gia, em nói cho anh biết đi, anh sẽ làm…”