“Thẻ ngân hàng trong ví tiền của tôi, ở bên trong có chín tỷ, em cứ mang theo trong người đi, nếu như không đủ thì lại gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ gửi cho em.”
“Biết rồi, cúp máy đây.” Vừa mới nói xong thì người phụ nữ liền tắt máy.
Lúc này lại truyền đến tiếng gõ cửa, Thẩm Thiên Canh tùy ý để điện thoại di động qua một bên, đi đến mở cửa phòng ra, là Tô Tình.
“Đã trễ như thế rồi, ông có muốn ăn chút gì không?”
“Chờ một lát nữa đi, đợi đến lúc dùng cơm tối, mọi người cùng ăn luôn.” Lúc nói chuyện, Thẩm Thiên Canh đưa tay kéo vai Tô Tình qua: “Khoảng thời gian này, bà vất vả rồi.”
Sắc mặt của Tô Tình có chút mệt mỏi, sau khi nghe xong thì lắc đầu: “Lời nói của ba với lại Hoài Dương, ông đừng có để ở trong lòng, tâm trạng của bọn họ đều không tốt.”
Thái độ của Tô Chính Quốc đối với Thẩm Thiên Canh hoàn toàn lạnh nhạt, thậm chí ngay cái nhìn cũng không thèm nhìn một cái nào, nói cũng không thèm nói một câu nào.
“Tôi biết rồi, có thể hiểu được mà.”
“Lần này ông ở lại thành phố B bao lâu vậy?”
“Một tuần, ở lại bầu bạn với ba, chờ sau khi trở lại thành phố S rồi thì bầu bạn với bà.”
Khóe môi Tô Tình khẽ động, nhếch lên tạo một đường cong, sau đó ngồi xuống trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày nay bà ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Thành phố S.
Còn bốn ngày nữa là tổ chức hôn lễ, Quách Mỹ Ngọc với Diệp Đức Huy càng bận rộn hơn, gần như là ngày nào cũng không có ở nhà.
Ngược lại là ngày nào Diệp Giai Nhi cũng ở nhà rèn luyện chân giúp cho Điền Quốc Gia, cố gắng luyện tập tăng cường từng chút một.
Điền Quốc Gia rất nghiêm túc, cũng rất chuyên chú, anh ta thật sự muốn đứng dậy, cho cô một hôn lễ hoàn mỹ, sau đó lại tiếp tục cống hiến cho công việc mà mình yêu quý.
“Hôm nay đến đây thôi, nhìn đi, anh đã đổ mồ hôi cả người rồi nè.” Diệp Giai Nhi đỡ Điền Quốc Gia đang thở dốc ngồi xuống, đưa cho anh ta một ly nước ấm.
Khoảng thời gian này Điền Quốc Gia rèn luyện đã có kết quả nhất định, chân của anh ta đã có tri giác, mặc dù cảm giác không phải là mãnh liệt, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Nói xong, cô quay người lại đi vào trong phòng bếp, muốn đi làm bữa tối. Lúc cô bước vào trong phòng bếp thì giọng nói của Điền Quốc Gia truyền đến, rơi vào trong tai cô.
“Giai Nhi, em xác định mình sẽ tiếp tục hôn lễ này mà không hề do dự?”
Thân thể cứng đờ đứng yên tại chỗ, Diệp Giai Nhi đứng ở đó không cử động, cũng không quay đầu, không nhìn thấy biểu cảm hốt hoảng trên mặt cô. Một lúc sau, cô mới gật đầu rồi đáp lời: “Ừ.”
Chuyện đã đến nước này rồi, đã không còn khả năng quay đầu.
Ba mẹ đã nói như thế, lại vì hôn lễ mà chuẩn bị một thời gian dài, bây giờ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Với lại anh ta vì cứu Huyên Huyên mà hai chân không thể động đậy, phải ngồi trên xe lăn, làm sao cô có thể đổi ý được chứ?
Dù là trong lòng cô...
Đúng vậy, không có mặc dù gì hết, cô không nên suy nghĩ tiếp.
Nhìn bóng cô biến mất trong tầm mắt, Điền Quốc Gia khép hờ hai mắt, dựa người trên xe lăn, tay vỗ nhẹ vào chân mình, không ai biết anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Sắc mặt của anh ta rất tối, rất rất tối.
Sau đó, anh ta mới gọi một cuộc điện thoại, chỉ nói ngắn gọn mấy chữ: “Ở đâu, tôi đến đó tìm.”
Không biết cuộc điện thoại này là gọi cho ai, hình như là gọi cho người bạn nào đó, vẻ mặt của anh ta rất nhu hòa.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã là bốn ngày sau. Sáng sớm ngày hôm đó, trời vừa hừng đông thì Diệp Giai Nhi liền đi vào trong phòng trang điểm, bắt đầu trang điểm.
Trần Diễm An và Thân Nhã đều đến đây, mà sắc mặt của Trần Diễm An không tốt cho lắm, còn Thân Nhã thì có vẻ bình tĩnh hơn.
“Cậu sao vậy?” Thân Nhã nhìn Trần Diễm An: “Hình như tâm trạng của cậu không tốt.”
“Còn không phải là lão phật gia nhà họ Quý hả, biên soạn một đống quy định thành một quyển sách, cảm thấy tớ không vừa mắt, cứ nghĩ đủ cách làm khó dễ.” Trần Diễm An ngồi ở trên ghế sofa phát tiết lửa giận trong bụng.
“Gả cho người khác thì chính là như vậy đó, mọi thứ không thể dựa theo sở thích của mình được. Tính tình của cậu cũng nên sửa đổi một chút, có nhiều quy định, cậu học được nó thì tốt hơn.”
Tay Trần Diễm An vuốt ve mái tóc xoăn óng ả, đôi môi đỏ tươi hơi cong lên, giọng nói mang theo ý châm chọc: “Đều nói là gia nghiệp nhà họ Quý to lớn, cái bà Quý đó keo kiệt hết chỗ nói, lúc kết hôn tặng cho tớ một cái vòng tay gia truyền, tớ chỉ vừa mới đeo được có một ngày mà bà ta đã đòi lấy lại cho cháu gái, đeo vào tay cháu gái bà ta.”
“Không phải nhà họ Quý chỉ có một đứa con trai thôi hả?”
Trần Diễm An cười lạnh: “Là con gái của con gái bà ta, Trần Diễm An này cũng không thiếu thốn một cái vòng tay, cho dù là đồ cổ thì tớ cũng không có thèm. Tớ không thích cách làm việc của người đó, nếu không thì đừng có cho, cho rồi lại muốn lấy về là có chuyện gì vậy hả? Với lại vừa mới bước vào cửa là đã ra oai phủ đầu với tớ rồi, ghét bỏ tớ mặc đồ quá hở hang, không có bộ dạng của con gái đàng hoàng. Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi, bà ta còn tưởng là thời kỳ dân quốc hả, thư hương môn đệ, tiểu thư khuê các.”
Thân Nhã vỗ cô mấy cái, chớp chớp mắt, tốt xấu gì thì ngày hôm nay cũng là hôn lễ của Giai Nhi, không phải đến đây để càu nhàu.
“Xin lỗi nha, tớ không thể kiểm soát tốt tâm trạng của mình.” Trần Diễm An hít sâu một hơi.
Lúc này, truyền đến một tiếng gõ cửa, Thân Nhã nhìn thời gian: “Bây giờ là bảy giờ, không phải Điền Quốc Gia đến rồi đó chứ?”
Vừa nói vừa mở cửa phòng trang điểm, lúc này, đứng sững sờ tại chỗ, định nói mấy chữ Điền Quốc Gia nhưng mà lại không nói được, sao lại là anh ta?
“Sao vậy?” Diệp Giai Nhi khó hiểu nhìn Thân Nhã, sao đột nhiên cậu ấy lại ngẩn người bất động như thế?
Trần Diễm An cũng nhìn theo, sau khi nhìn thấy người đến đây thì giật thót cả mình, sao Thẩm Hoài Dương lại đến đây?
Anh còn mặc trên người bộ đồ vest màu đen, mấy ngày không ăn không uống làm đường cong trên mặt anh càng ngày càng cứng rắn, bén nhọn, nhưng mà vẫn rất đẹp trai.
Không quan tâm tới Thân Nhã, đôi chân dài bước một bước, anh trực tiếp đi tới, ánh mắt rơi thẳng vào Diệp Giai Nhi.
Diệp Giai Nhi thật sự rất bất ngờ, sau đó lấy lại tinh thần: “Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Đôi mắt thâm thúy lóe lên ý lạnh, hơi nheo lại, ảm đạm, lạnh lùng nhìn Diệp Giai Nhi, sau đó thân thể cao lớn trực tiếp nghiêng người ra phía trước, không nói hai lời liền khiêng Diệp Giai Nhi ở trên lưng, xoay người đi ra ngoài.
Ban đầu, Thân Nhã và Trần Diễm An hơi choáng váng, sau khi phản ứng lại thì lập tức bước lên, vẫn chưa đến gần Thẩm Hoài Dương là đã có mấy người đàn ông mặc đồ tây đi tới ngăn cản hai người bọn họ.
Diệp Giai Nhi bị người khiêng ở trên vai, vặn vẹo, giãy giụa, đấm vào vai anh: “Anh mau thả tôi xuống, Thẩm Hoài Dương, anh điên rồi!”
Nhưng mà Thẩm Hoài Dương lại không thèm để ý tới cô, trực tiếp nhét cô vào trong chiếc Bentley màu đen, chạy thẳng ra phía trước.
Anh lái xe đưa cô đến biệt thự Phong Tình Viên, đóng cửa biệt thự lại, đặt cô ở phía trên, mà anh thì yên vị ngồi ở trên ghế sofa.
“Thẩm Hoài Dương, anh thả tôi ra, ngày hôm nay là hôn lễ của tôi.” Cô vừa tức vừa gấp.
Sắc mặt Thẩm Hoài Dương lại lạnh lùng, giọng nói trầm thấp truyền ra từ trong cổ họng: “Đương nhiên tôi biết hôm nay là lễ cưới của em, em không cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần nhắc nhở tôi như thế.”
“Vậy thì lúc này anh đang làm cái gì đây hả?”
“Ý định của tôi vẫn còn chưa rõ ràng à? Cướp hôn.” Lông mày nhướng lên một cái, cho cô đáp án.