Khóe môi anh khẽ nhúc nhích, anh cúi đầu ra hiệu cho cô ăn cháo rồi im lặng không nói.
Cô nhún vai, nhăn mũi không vui rồi bắt đầu ăn cháo.
Đến quận Thiểm đã được hai ngày, hai ngày nay chỉ ăn mì gói hoặc bánh mì, bây giờ lại ăn cháo thanh đạm, điều này khiến cô cảm thấy không thỏa mãn.
Không lâu sau đã ăn hết sạch tô cháo, cô cười híp mắt, nhìn sang anh: “Làm phiền anh Thẩm đi lấy cho tôi thêm bát cháo nữa được không?”
“Nếu mợ Thẩm đã mở miệng thì tôi đây không thể không nghe theo...”
Nói xong, anh đứng dậy cầm cái bát đi vào bếp, để lại cho cô một bóng lưng.
Cho dù người đàn ông này có làm gì thì cũng có cảm giác rất đẹp đẽ khiến lòng người rung động.
Buổi tối rất yên tĩnh, cho dù lúc này có hơi lạnh, nhưng cuộc sống như vậy cũng không tệ.
Chỉ có anh và cô...
Bữa tối cô ăn hết hai bát cháo nên rất no, không biết là do mang thai hay do đói nữa mà mấy này nay cô cảm thấy mình ăn được rất nhiều.
Trèo lên giường, lớp chăn lạnh lẽo khiến Diệp Giai Nhi lạnh run.
Chăn bông bên cạnh bị vén lên, Thẩm Hoài Dương lên giường, phần giường bên cạnh liền bị lõm xuống.
Anh nằm lên giường khiến cô cảm nhận được hơi ấm truyền đến thật nóng.
Cô vô thức di chuyển hông từng chút tiến lại gần anh.
Anh nhận ra hành động của cô thì vòng tay ôm ngực, lười biếng nhìn cô: “Lạnh sao?”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi thành thật gật đầu, phòng lớn như vậy mà lại không có máy sưởi, có thể không lạnh được sao?
“Gọi tôi một tiếng ông, ông đây sẽ sưởi ấm cho cô…” Thẩm Hoài Dương thản nhiên nói, vẻ mặt có chút lười biếng, hiếm khi thấy anh ngả ngớn như vậy.
Mí mắt khẽ giật, cô tức giận nhìn anh: “Anh Thẩm, đòi thù lao với người bị thương, anh không cảm thấy mình vô đạo đức lắm hả?”
“Tôi không cảm thấy như vậy...” Câu trả lời của anh rất tự nhiên: “Tôi đánh đổi cơ thể, không phải nên nhận một chút phần thưởng sao?”
Câu này... câu này nghe sao có vẻ kỳ lạ thế nhỉ...
“Vậy anh Thẩm cứ giữ lấy cơ thể mình đi...” Cô trợn tròn mắt.
Tiếng cười khúc khích bật ra khỏi cổ họng, Thẩm Hoài Dương đưa tay chạm vào eo cô rồi nhấc nhẹ một cái, Diệp Giai Nhi đã nằm trên ngực anh.
“Tôi rất sẵn lòng hiến dâng cơ thể của mình cho mợ Thẩm, mợ Thẩm muốn sử dụng nó thế nào cũng được, mời dùng thỏa thích.”
Anh hạ cằm rồi nghiêng mặt sang, hơi thở nóng rực phun ra từ đôi môi phả lên dái tai cô.
Nóng, ngứa và mang theo một chút run rẩy không thể giải thích được, dái tai nhạy cảm lập tức đỏ bừng lên.
Mặc dù cảm thấy rất ấm, nhưng tư thế này thực sự không ổn lắm...
Hai tay cô đặt trên ngực anh, cô nhích người rời khỏi đó, nhưng cô vừa động thì giọng nói trầm khàn kia lại vang lên: “Đừng nhúc nhích...”
Diệp Giai Nhi rõ ràng cảm giác được phản ứng của anh.
Cô đỏ bừng mặt, vành tai cũng đỏ lên, cô đơ ra tại chỗ, không dám nhúc nhích.
“Cái... cái kia... cái đồ kia... anh mau mang nó đi đi...” Cô ho nhẹ một tiếng, hai má nóng bừng, bây giờ động đậy cũng không được mà không động cũng không xong.
Giọng nói của anh khàn khàn rất gợi cảm: “Mang thế nào?”
“...”
Thời gian dần dần trôi qua, Diệp Giai Nhi cứ duy trì trạng thái cứng đờ, không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, anh đưa bàn tay to lên lưng cô rồi ấn nhẹ xuống, cô lại nằm lại trên ngực anh, cô cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng lên xuống, anh phun ra hai chữ: “Đi ngủ...”
Cô không ngẩng đầu lên, hai má cô dán vào ngực anh, cô thậm chí có thể nghe rõ nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh.
Cơ thể anh nóng bừng nên cô không còn cảm thấy lạnh nữa.
Vừa rồi có chút buồn ngủ, nhưng bây giờ lại không thấy buồn ngủ nữa, cô mặt đỏ tim đập, không nhịn được nuốt nước bọt.
Mãi đến một lúc lâu sau, cơn buồn ngủ lại ập đến, Diệp Giai Nhi không nhịn được nhắm mắt lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ một giấc đến chín giờ sáng hôm sau, giấc ngủ ngon lành không mộng mị.
Cô ngồi dậy duỗi eo ra rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời âm u mấy ngày nay cuối cùng cũng quang đãng, mặt trời đã lâu không xuất hiện cuối cùng cũng ló dạng, chắc chắn là một ngày tốt lành.
Cô tính toán, hôm nay là tháng chạp rồi, còn mười ngày nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán.
Mà năm nay, người dân ở quận Thiểm lại không được yên bình, xảy ra tai họa lớn như vậy nên không ít người đã mất đi người thân, bạn bè và người yêu.
Năm sau cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn đúng không?
Trong lòng cũng có chút đau buồn, nhìn những người kia thương tích đầy mình, cô không kiềm được nước mắt, trong lòng cũng rất khó chịu.
Vết bỏng ở mu bàn chân đã hạn chế hoàn toàn sự tự do của cô, cô không thể làm gì khác ngoài nằm trên giường lướt điện thoại, thỉnh thoảng thì đọc báo.
Nhưng lại không cảm thấy thấy đói bụng, buổi trưa Thẩm Hoài Dương hay về đưa cơm trưa cho cô.
Nếu công việc bận rộn không về được thì anh sẽ bảo trợ lý Tiểu Trương mang đến, buổi tối sẽ về sớm.
Ngày qua ngày, cô đã quen với cuộc sống như vậy, chỉ cần bảy giờ tối có người mở cửa thì cô biết là anh đã về.
Có đôi khi anh sẽ vứt vài quyển sách lên giường, dù sao ở trên giường cả ngày cũng rất nhàm chán, anh vứt đó thì cô cũng có thể giết thời gian.
Những ngày tháng bình dị như vậy như nước chảy mây bay, tuy rất nhàm chán nhưng lại rất thực tế...
Phòng bệnh tại bệnh viện.
Trời còn chưa sáng, bầu trời bên ngoài vẫn xám xịt, nhưng Thẩm Hải Băng đã thức dậy.
Gương mặt nhợt nhạt của cô ta cuối cùng cũng có chút hồng hào, sắc mặt cô ta trông khá hơn nhiều so với vài ngày trước đó.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn về phía cửa phòng bệnh, ánh mắt không di chuyển nhìn chằm chằm nơi đó, giống như đang chờ đợi gì đó.
Có tiếng bước chân vang lên, sau đó cửa phòng bệnh bị bên ngoài đẩy ra, hai mắt Thẩm Hải Băng sáng lên, vẻ mặt có chút vui mừng.
Sau đó, cửa bị đẩy ra hoàn toàn, y tá bước vào tươi cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, trợ lý Thẩm dậy sớm vậy ạ.”
Mặt cô ta cứng ngắt, nhưng vài giây sau đã khôi phục lại như thường, cô ta cười nhẹ: “Không ngủ được thì tự nhiên sẽ dậy sớm thôi. Hôm nay thời tiết rất đẹp nhỉ?”
“Lúc này vẫn còn hơi sớm nên không rõ lắm, nhưng mà dự báo thời tiết hôm qua nói rằng hôm nay trời sẽ nắng. Mấy ngày nay trợ lý Thẩm cũng không ra khỏi giường rồi, đợi mặt trời lên cao thì cô có thể đi dạo, tắm nắng và tham gia một số hoạt động.”
“Được, tôi biết rồi...” Cô ta trả lời, nhưng suy nghĩ lại trôi đi xa...
Không ai biết lúc này cô ta đang nghĩ gì…
Y tá đổi bình truyền dịch và điều chỉnh tốc độ chảy: “Hôm nay chỉ truyền một bình cho nên sẽ kết thúc nhanh thôi.”
“Được.” Thẩm Hải Băng thu lại ánh mắt xa xăm rồi gật đầu với y tá.
Tốc độ truyền dịch rất chậm, cô ta nhìn bình truyền dịch rồi thu hồi ánh mắt, cô ta muốn ngủ nhưng lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được.
Cho nên cô ta không ngủ nữa, chống tay dựa người vào đầu giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gần chín giờ, Thẩm Trạch Hy mang một hộp giữ nhiệt đến, bên trong đựng cháo trắng mua từ bệnh viện.
Thẩm Hải Băng ăn xong bát cháo, nhìn Thẩm Trạch Hy ngồi trên ghế chơi điện thoại: “Chân của chị dâu cháu thế nào rồi?”
Thẩm Trạch Hy vừa chơi điện thoại vừa đáp: “Vẫn chưa đỡ, đang trong giai đoạn hồi phục, không thể xuống đất được.”
“Vậy cô ấy ăn gì?”
“Anh trai cháu chuẩn bị, còn có trợ lý Tiểu Trương nữa.”
Nghe vậy, mắt Thẩm Hải Băng khẽ chuyển động, cô ta mở miệng, mang theo chút thăm dò: “Anh trai cháu mấy ngày nay đang bận chuyện gì sao?”
“Tập đoàn Thẩm thị quyên tặng rất nhiều vật tư nên anh cả đang thu xếp xử lý.”
“Ngày nào cũng bận như vậy sao? Nếu cháu rảnh thì đến giúp anh trai cháu một tay đi, cô cơ bản đã bình phục rồi, một mình cô ở lại đây được rồi.” Thẩm Hải Băng cười.
Thẩm Trạch Hy nhún vai, cậu ta thờ ơ nói: “Thực ra cũng không sao đâu ạ, anh cả còn về nhà trước cháu nữa cơ. Anh ấy có thể tự mình xử lý, cháu đến chỉ sợ gây thêm rắc rối cho anh ấy thôi. “
“Cháu thường mấy giờ về nhà?” Thẩm Hải Băng nhíu mày: “Có phải lại ham chơi không?”
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy đưa tay đỡ trán: “Cô à, cháu đã hai mươi tuổi, đã là đàn ông rồi, cô cảm thấy cái từ ham chơi này còn thích hợp với cháu không?”
“Có gì không thích hợp, cháu vẫn luôn ham chơi còn gì, chuyện này cần cô nói sao?”
“Cô à, từ nay về sau, cháu hy vọng cô có thể nhìn nhận cháu như một thằng đàn ông, cháu không còn là Thẩm Trạch Hy trước kia nữa đâu.”
Giọng điệu của cậu ta rất chân thành và nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú đã không còn nét trẻ con như xưa.
Thẩm Hải Băng cười: “Khoảng thời gian này cháu bị làm sao vậy? Cô thấy cháu có chút không bình thường đấy? Có phải có người mình thích rồi không?”
Câu nói này đánh ngay vào điểm yếu của Thẩm Trạch Hy, cậu ta quay mặt lại, giả vờ chơi điện thoại, nói: “Cô nghĩ nhiều quá rồi.”
“Thật sao? Cháu thật sự chắc chắn là cô nghĩ nhiều chứ không phải là do cháu cố ý trốn tránh hửm?”
Cô ta nhìn Thẩm Trạch Hy từng bước lớn lên nên suy nghĩ của cậu ta không thể nào qua mắt được bà cô này đâu.
Nhìn bình truyền dịch, Thẩm Trạch Hy cố ý đổi chủ đề: “Truyền dịch xong rồi này, hôm nay thời tiết rất tốt, cháu đẩy cô ra ngoài hít thở không khí trong lành nhé.”
Rõ ràng là chột dạ mới cố ý đổi chủ đề, Thẩm Hải Băng không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi: “Cô gái đó trông như thế nào? Cô đã từng gặp chưa? Khi nào cháu cho cô gặp cô ấy đi, để cô giúp cháu kiểm tra thử.”
“Đây là việc của cháu, cháu tự lo được, cô chỉ cần dưỡng thương là được rồi.”
Thẩm Trạch Hy không né tránh nữa mà đối mặt với vấn đề, giờ cậu ta càng tránh thì cô ta càng tò mò thôi.
Nói xong, cậu ta cúi người, ôm Thẩm Hải Băng lên rồi đặt cô ta lên xe lăn, sau đó đẩy cô ta ra khỏi phòng.
Mặc dù động đất nhưng bệnh viện không gặp vấn đề gì lớn, giữa bệnh viện có một hồ nước nhân tạo, bên cạnh là bãi cỏ và cây xanh.
Hít thở bầu không khí trong lành, lúc này cô ta cảm thấy rất sảng khoái, sự buồn tẻ bao trùm mấy ngày qua đã biến mất.
Đi qua hồ nhân tạo, Thẩm Trạch Hy nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trước mặt, cậu ta liếc mắt một cái đã nhận ra: “Tiểu Trương.”
Trợ lý Tiểu Trương dừng bước, đi tới: “Cậu hai, trợ lý Thẩm.”
“Anh đi đâu mà vội vàng vậy?” Thẩm Trạch Hy nhìn tờ đơn anh ta cầm trên tay.