Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 59: Chương 59: Tình trạng của cô ấy không bình thường




“Vừa mới có một lô thuốc cứu viện đến nên tôi đang kiểm kê danh sách trước khi mang đến kho thuốc.” Tiểu Trương bận bịu chạy tới chạy lui nên trên trán đã chảy đầy mồ hôi.

“Vậy sao anh lại ở đây, còn bữa trưa của chị dâu tôi thì sao?”

Tiểu Trương thở hổn hển: “Mấy ngày nay tôi bận rộn chạy tới chạy lui, không có thời gian về chính phủ huyện, cho nên là cậu chủ mang đến cơm đưa cho chị dâu.”

“Hóa ra là như vậy, được rồi, anh đi làm đi.” Thẩm Trạch Hy vẫy tay với anh ta, vốn định mang cơm trưa đến cho cô, nhưng nếu anh cả đã mang đến rồi thì anh ta cũng không cần đem nữa.

Sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt Thẩm Hải Băng hơi thay đổi, trong mắt cũng có chút ảm đạm.

Mặc dù trời nắng, nhưng thời tiết không đẹp lắm, gió lạnh thổi qua có phần se lạnh.

Đẩy đi được nửa tiếng, Thẩm Hải Băng nói trời lạnh nên hơi buồn ngủ, không muốn đi dạo nữa.

Vì vậy Thẩm Trạch Hy đẩy cô ta về phòng, sau khi nhận một cuộc điện thoại xong liền vội vàng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Hải Băng, ánh mắt cô ta đờ đẫn, mày nhíu chặt, hai tay chạm nhẹ lên ngực, cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Kể từ khi Diệp Giai Nhi bị thương ở chân thì anh cũng không đến bệnh viện nữa.

Lúc đầu cô ta còn cảm thấy bình thường, nhưng mấy ngày nay lại có phần lung lay, xoắn xuýt, do dự, băn khoăn.

Anh không đến thì cô ta có thể từ từ quên đi những chuyện khiến cô ta cảm động, sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà anh thật sự giống như cô ta muốn, vẫn không xuất hiện!

Lúc này, cô ta bỗng thấy mất mát, trống rỗng, cô ta rất hy vọng anh sẽ xuất hiện.

Những cảm xúc mâu thuẫn và phức tạp như vậy khiến cô ta trở nên cáu kỉnh, thậm chí còn có chút khổ sở.

Cho nên, hôm nay Thẩm Trạch Hy đến bệnh viện, cô ta mới hỏi thăm tin tức của anh.

Nghe nói ngày nào anh cũng rất bận, cô ta nghĩ chắc anh không có thời gian tới đây, cho nên lúc đó cô ta đã mỉm cười, cũng thấy nhẹ nhõm.

Nhưng mà sau khi gặp Tiểu Trương thì cô ta mới biết, nụ cười và sự nhẹ nhõm lúc đó thật sự đáng mỉa mai biết bao.

Anh không có thời gian đến bệnh viện, nhưng lại có thời gian trở về chi nhánh công ty vào mỗi buổi trưa...

Sự chênh lệch quá lớn khiến cô ta không chịu nổi, anh yêu Diệp Giai Nhi hay là chỉ vì chăm sóc cô thôi?

Hai luồng suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Đột nhiên, cô ta nhớ đến lời nói của anh trai mình, một quyết định sai lầm sẽ dẫn đến một loạt các quyết định sai lầm, sau này cũng không thể quay đầu được nữa...

Mà cô ta thật sự đã đẩy anh ra khỏi mình ngày càng xa, ngày càng xa...

Nhưng cô ta có thể làm gì đây?

Những suy nghĩ kia cứ chạy tán loạn trong đầu khiến cô ta muốn phát điên, sau đó cô ta đột nhiên cảm thấy đầu nặng trĩu, đầu óc choáng váng.

Thẩm Hải Băng đưa tay đặt lên trán mình, nóng rực, hình như cô ta bị cảm lạnh rồi.

Chắc bởi vì vừa rồi mới hít gió lạnh nên bây giờ bị nghẹt mũi rồi.

Cơ thể nóng hổi mềm nhũn, cô ta mím đôi môi khô khốc, không tự chủ được cầm điện thoại lên gọi cho ai đó, cổ họng khàn đặc.

Điện thoại được kết nối, cô ta chỉ lẩm bẩm: “Khó chịu... khó chịu quá...”

Sau đó cúp điện thoại rồi ném sang một bên, không gọi y tá, cứ nằm im như vậy.

Một lúc sau, Thẩm Hoài Dương đã tới, mặt mũi đẹp trai nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm dừng lại trên người Thẩm Hải Băng.

Hai má cô ta ửng hồng, đôi môi thì khô khốc, có vẻ rất khó chịu nên cứ cọ cọ trên giường.

Anh nhíu mày, bàn tay to đặt lên trán cô ta, trán nóng hổi khiến anh nheo mắt lại, mặt mày âm u.

Y tá vội vàng đi vào, không dám nhìn sắc mặt của Thẩm Hoài Dương, cô ta cúi đầu đo nhiệt độ và kiểm tra cơ thể cho cô ta.

“Tại sao thân nhiệt của cô ấy lại đột nhiên cao như vậy?” Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm y tá: “Các người chăm sóc người bệnh như vậy hả?”

Âm điệu hơi cao lên khiến cô y tá run sợ, cô ta vàng giải thích: “Hôm nay cậu hai đến bệnh viện, buổi trưa cậu ấy đẩy trợ lý Thẩm ra ngoài hóng gió nên mới bị cảm lạnh. Bệnh có hơi nghiêm trọng cho nên tối nay phải có người canh giữ, nếu không tôi sợ sẽ biến chứng thành viêm phổi.”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương không nói thêm gì nữa, môi mỏng khẽ mím lại, anh đứng một bên nhìn y tá đút thuốc cho cô ta.

Làm xong việc, cô y tá nhanh chóng rời đi.

Thẩm Hoài Dương bước tới ngồi bên mép giường, trên trán cô ta còn lấm tấm mồ hôi, nhưng tay cô ta lại nắm chặt tay anh không buông.

Anh thử cử động, nhưng cô ta lại giữ chặt hơn, còn thì thầm điều gì đó trong miệng, anh không nghe rõ lắm.

Thẩm Hoài Dương đưa tay ra lau mồ hôi trên trán cô ta, sau đó rũ mắt nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi.

Nghĩ đến người phụ nữ kia còn đang nằm trên giường không thể nhúc nhích, ánh mắt khẽ chuyển động, anh nhếch môi lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng điện thoại đã hết pin.

Bàn tay to xoa xoa ấn đường, anh cất điện thoại vào túi áo khoác, thấy Thẩm Hải Băng vẫn chưa hết sốt nên anh im lặng ngồi đó.

Ở nhà.

Diệp Giai Nhi thấy đã tám giờ rồi mà anh còn chưa về nên cô có chút lo lắng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Mấy ngày nay, trưa nào anh cũng đều về một chuyến, sau đó 7 giờ chiều sẽ về nhà.

Nhưng hôm nay có gì đó không bình thường, không những buổi trưa anh không về mà bây giờ đã trễ hơn một tiếng rồi mà anh còn chưa về.

Không yên tâm, cô gọi cho anh nhưng lại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào, xin lỗi quý khách, số điện thoại đang gọi hiện đang tắt máy...

Lại còn tắt điện thoại nữa!

Thực sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Cô ngồi trên giường không nhịn được suy nghĩ lung tung, hơn nữa không nghĩ đến chuyện tốt đẹp mà lại toàn nghĩ đến chuyện xấu.

Hoàn toàn không còn chút buồn ngủ, cô ngồi dậy, nhìn về phía cửa phòng và chờ đợi...

Đợi hai tiếng đồng hồ, đã mười giờ tối, vẫn không thấy anh xuất hiện.

Lúc này cô càng thêm hoảng loạn, đứng ngồi không yên.

Anh bận bịu quá hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?

Trong lúc cứu hộ, nhà bất ngờ bị sập, hoặc va quẹt rồi xảy ra tai nạn xe?

Cô cũng không muốn mình suy nghĩ lung tung rồi lại mất kiểm soát, nhưng bây giờ đã quá muộn, điện thoại thì không liên lạc được thì sao có thể không lo được chứ?

Cô từ từ bỏ chân xuống giường, đi dép lê vào một chân rồi nhảy lò cò ra ngoài.

Dù đau nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

May là phòng của Trạch Hy ở phía đối diện, tuy hơi xa một chút nhưng rất nhanh đã đến nơi.

Cô đập cửa năm sáu lần, cuối cùng nghe thấy tiếng phản hồi bên trong, cánh cửa mở ra, hai mắt lim dim, Thẩm Trạch Hy ngơ ngác đứng đối diện.

Nhìn thấy đó là cô, cơn buồn ngủ của Thẩm Trạch Hy liền tan biến, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, cậu ta chỉnh lại quần áo nhăn nheo trên người.

Nhưng nghĩ tới gì đó, cậu ta cúi xuống nhìn chân cô.

Diệp Giai Nhi lúc này đang chống hai tay lên cửa, đứng một chân, chân bị thương gác lên chân không bị thương.

Sắc mặt anh ta bỗng thay đổi, Thẩm Trạch Hy lập tức bế cô lên, không hài lòng khiển trách: “Chân đã bị thương thế này mà còn chạy lung tung làm gì?”

“Trạch Hy, anh trai em đến giờ vẫn chưa về, điện thoại thì không liên lạc được, em nói xem có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Nghe vậy, động tác của Thẩm Trạch Hy có chút cứng ngắc, sau đó nở nụ cười cà lơ phất phơ: “Chị nghĩ nhiều rồi, anh ấy nhất định sẽ không sao đâu.”

“Nơi này cũng không thể so với thành phố S được, trận động đất vừa kết thúc nên vẫn còn rất hỗn loạn. Điều quan trọng nhất là điện thoại không thể liên lạc được.”

“Chúng ta đợi xem trước đã.”

Thẩm Trạch Hy ôm cô trở về phòng của Diệp Giai Nhi, cô ngồi trên giường, cậu ta ngồi ở mép giường yên lặng chờ đợi.

Lần này đợi thêm hai tiếng nữa, Diệp Giai Nhi không thể kìm chế được sự nóng nảy cùng lo lắng trong lòng, ánh mắt thường xuyên quét qua điện thoại và ngoài cửa.

Sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô, Thẩm Trạch Hy khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy nói với cô: “Chị đừng nhúc nhích, cứ ngồi đây, em sẽ ra ngoài tìm anh cả, tìm thấy rồi thì sẽ gọi cho chị.”

Diệp Giai Nhi gật đầu đáp: “Trạch Hy, chú ý an toàn.”

Thẩm Trạch Hy làm động tác ok rồi rời đi.

Ban đêm mùa đông tháng chạp, nhiệt độ âm bảy tám độ c. Ngoại trừ cái rét mướt thì còn có cái xơ xác tiêu điều và vắng lặng như tờ, trên đường không có người qua lại.

Cơn gió lạnh lẽo ập đến khiến gương mặt Thẩm Trạch Hy trở nên lạnh lẽo mất hết cảm giác, cậu ta giơ tay lên nhéo mạnh bắp thịt trên gò má mình.

Cậu ta đến chỗ tập đoàn Thẩm thị phát hàng cứu trợ, đèn vẫn sáng, khi cậu ta bước vào thì chỉ thấy hai người làm nhiệm vụ đang ngủ gà ngủ gật.

“Anh tôi đâu?” Lúc này mở miệng ra cũng có chút khó khăn, đầu lưỡi cứng ngắt, nói không lưu loát lắm.

“Lúc trưa thì Thẩm tổng đã đi rồi.”

Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy nhướng mày: “Buổi trưa?”

“Đúng vậy, sau khi nhận được một cuộc điện thoại thì Thẩm tổng đã rời đi.”

“Điện thoại của ai?”

“Chuyện đó thì chúng tôi không biết.” Chuyện của Thẩm tổng thì bọn họ sao dám tò mò, sao dám nhìn trộm được?

Lúc này, nơi duy nhất Thẩm Trạch Hy có thể nghĩ đến là bệnh viện.

Giữ chặt áo khoác trên người, cậu ta lại lao đến bệnh viện trong đêm đông lạnh giá.

Lúc chạy tới bệnh viện mở cửa phòng bệnh ra, Thẩm Trạch Hy chỉ cảm thấy tức giận đùng đùng, lửa giận sôi trào trong lồng ngực.

Anh ta nhìn thấy cô của mình đang nằm trên giường bệnh, còn anh cả thì ngồi bên cạnh ngã người ra ghế dựa, còn bàn tay to thì đang nắm lấy tay cô của anh ta.

Anh ta bước nhanh tới đứng ở trước mặt anh cả, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Ánh sáng đột nhiên bị bóng tối che khuất, Thẩm Hoài Dương nâng cằm, mắt híp lại, nhếch môi nói: “Hôm nay em đưa cô ấy ra ngoài?”

“Đúng, có chuyện gì sao?” Thẩm Trạch Hy thấy bực bội nên giọng hơi lớn, chị dâu thì sốt ruột đi tìm anh, còn anh thì lại ở đây với cô ta, thậm chí còn chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại nữa!

Đây cũng là lần đầu tiên cậu ta có những hành động thiếu tôn trọng anh cả như vậy.

“Có vẻ như em rất có ý kiến với câu hỏi của anh nhỉ...” Thẩm Hoài Dương cau mày, dừng lại giây lát, anh nói tiếp: “Cô ấy bị cảm lạnh, sốt gần bốn mươi độ.”

Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy nhìn về phía giường, lúc này mới để ý thấy hai má của cô ta đỏ bừng một cách bất thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.