Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 60: Chương 60: Cảnh tượng vô tình bắt gặp




Khí thế hung hăng giảm bớt một chút, thay vào đó là sự tự trách, nếu không phải hôm nay cậu ta đưa cô mình ra ngoài thì có lẽ cô ta sẽ không bị cảm lạnh.

“Em đến đây cũng đúng lúc lắm, gọi cho chị dâu em nói tối nay anh không về, nói với cô ấy điện thoại anh hết pin rồi nên không cần gọi nữa.”

Tay trái xoa xoa ấn đường, Thẩm Hoài Dương vừa nói với Thẩm Trạch Hy vừa đổi sang tư thế ngồi thoải mái.

Vẻ mặt anh ta có chút cứng ngắc, Thẩm Trạch Hy ho nhẹ một tiếng: “Điện thoại của anh hết pin sao?”

“Ừm, có vấn đề gì sao?”

Thẩm Trạch Hy lắc đầu, cậu ta lấy điện thoại gọi cho cô, một lúc sau đầu dây bên kia đã nghe máy.

Anh ta nói sơ qua tình hình ở đây, bảo cô đừng lo lắng, mau đi nghỉ ngơi.

Sau khi hiểu rõ tình hình thực tế, Thẩm Trạch Hy có chút mất tự nhiên, cũng may cậu ta không nóng nảy xông lên chỉ trích anh cả, nếu không chỉ càng thêm xấu hổ.

“Em cũng trở về nghỉ ngơi đi...” Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt nói: “Sáng mai em đến sớm một chút...”

“Được, vậy sáng mai em sẽ đến thay anh.” Thẩm Trạch Hy trả lời, cậu ta thấy anh trai mình đang rất mệt mỏi.

Cậu ta đã đến cửa phòng bệnh, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, cậu ta dừng chân, quay lại nói.

“Anh, sáng mai anh nhớ gọi điện cho chị dâu, chị ấy lo lắng cho anh, sợ anh xảy ra chuyện nên bảo em ra ngoài tìm anh...”

Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hoài Dương khẽ chuyển động, gương mặt tuấn tú bất giác dịu dàng đi một chút, anh bật ra một tiếng: “Ừm...”

Cúp điện thoại, Diệp Giai Nhi khẽ thở dài, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.

Nhìn đồng hồ, hóa ra đã một giờ sáng rồi.

Hóa ra đã đợi lâu như vậy rồi sao, lúc này cô mới cảm thấy buồn ngủ.

Chỉ là nằm trên giường một mình thì cô lại không ngủ được, cô cứ cảm thấy bên cạnh đang thiếu vắng thứ gì đó, rất không quen.

Cô lắc đầu, nằm nghiêng người lại, vẫn cảm thấy khó chịu, xem ra thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ!

Sáng sớm hôm sau.

Sắc trời vẫn còn tối, nhưng Diệp Giai Nhi đã tỉnh rồi, đêm này cô ngủ không được sâu lắm, mới động đậy một chút liền tỉnh lại.

Mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn xám xịt.

Khẽ thở dài, cô ngồi dậy mặc quần áo rồi thử xuống giường, đặt hai chân xuống đất.

Dù sao cũng dưỡng thương mấy ngày rồi cho nên cơn đau đã giảm đi rất nhiều, lúc này chỉ cảm thấy hơi đau một chút, không nghiêm trọng lắm.

Dù sao thì cô cũng không ngủ được, không bằng đi dạo vận động một chút, đúng lúc cũng muốn đến bệnh viện một chuyến, không biết bệnh tình của cô ta có nghiêm trọng không nữa.

Cầm khăn quàng cổ và găng tay, cô từ từ bước ra khỏi nhà.

Ở một nơi khác.

Ho nhẹ hai tiếng, Thẩm Hải Băng híp mắt nhìn lướt qua người đàn ông đang ngồi ở bên giường.

Hình như anh rất mệt, anh cúi đầu xuống cạnh giường ngủ say.

Cô ta nhìn đến ngây người, dòng suy nghĩ nhất thời bay xa, cảnh tượng như vậy cứ như trở về ba năm trước.

Ba năm trước, bọn họ cũng như thế này...

Trong đầu hiện lên cảnh cô ta gọi điện thoại cho anh vào trưa ngày hôm qua, Thẩm Hải Băng khẽ cắn môi, nhắm mắt lại.

Lúc đó, tại sao cô ta lại không kiểm soát được bản thân chứ?

Đáng lẽ không nên gọi cuộc điện thoại đó, nhưng lúc đó không khống chế được, cứ làm theo bản năng!

Khi cô ta gặp nguy hiểm, người đầu tiên cô ta nghĩ đến là anh, người cô ta muốn ở bên mãi mãi cũng chính là anh!

Mở mắt ra đã nhìn thấy anh nên tâm trạng rất thoải mái, rất thỏa mãn, không có phiền muộn, thậm chí không còn cảm thấy trống rỗng nữa.

Tâm trạng như vậy thật là tốt...

Lâu lắm rồi cô ta mới thoải mái như vậy, mà có lẽ cũng rất lâu rồi cô ta chưa từng có cảm giác thoải mái như vậy.

Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú đang say ngủ của anh, Thẩm Hải Băng nhìn anh chăm chú, cô ta muốn khắc sâu hình ảnh trước mặt vào trong lòng.

Đã ba năm cô ta chưa từng nhìn anh gần như vậy, so với ba năm trước, anh của lúc này đã chững chạc và trưởng thành hơn, tựa như rượu vang đỏ sau khi ủ, thành thục và đầy hấp dẫn.

Thẩm Hải Băng động đậy, từ từ tiến lại gần anh, trái tim đập thình thịch, giống như tên ăn trộm.

Cô ta cúi xuống, đôi môi đỏ mọng đặt trên trán anh, nhẹ nhàng tựa lông hồng, sợ đánh thức anh, lại sợ làm anh kinh ngạc.

Nhưng mà, cảnh tượng này tình cờ lọt vào mắt Diệp Giai Nhi đang đẩy cửa bước vào, giây phút đó, cô đứng ngơ ngác như pho tượng, không nhúc nhích.

Thẩm Hải Băng cũng sững sờ, trong chốc lát, bầu không khí như đông cứng lại, không hề lưu chuyển, im lặng như tờ.

Hai người cứ đứng im như thế nhìn đối phương từ xa.

Diệp Giai Nhi nhìn chằm chằm Thẩm Hải Băng, mà Thẩm Hải Băng cũng nhìn Diệp Giai Nhi, khoảng cách không xa không gần, nhưng đủ để nhìn thấy hết...

Lúc này, cho dù là ai cũng không biết phải mở miệng thế nào, hoặc là sau khi mở lời thì phải giải thích thế nào đây...

Thời gian trôi qua, cả hai vẫn duy trì trạng thái đó, bọn họ nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Cuối cùng, Thẩm Trạch Hy rề rà đi tới lên tiếng phá vỡ sự im lặng, anh ta mắng Diệp Giai Nhi: “Không phải là em đã bảo chị đừng đi lung tung sao, có phải chị không cần chân nữa không?”

Thu lại dòng suy nghĩ, Diệp Giai Nhi không nghe rõ cậu ta đang nói gì, chỉ ngơ ngác thốt ra một câu: “Em nói cái gì?”

Thẩm Trạch Hy bất đắc dĩ lặp lại lần nữa: “Chân còn đau không?”

“Không đau nữa, đỡ hơn nhiều rồi, nếu không thì làm sao đến đây được.” Diệp Giai Nhi nở nụ cười gượng gạo.

Thẩm Trạch Hy yên tâm, cậu ta ngạc nhiên hỏi: “Sao lại đứng đây mà không đi vào?”

Vừa nói, cậu ta vừa lách qua cô nhìn vào phòng, cô cậu ta đã tỉnh, còn anh trai của anh ta thì hình như vừa mới dậy.

“Không phải, chị cũng mới đến thôi.” Cô tránh nặng tìm nhẹ, đè nén những suy nghĩ trong lòng.

Trong lúc hai người nói chuyện, thân hình thon dài của Thẩm Hoài Dương cũng ngồi dậy, trong mắt vẫn còn ít tơ máu, anh vẫn còn rất mệt.

“Chân đỡ rồi?” Anh nheo mắt nhìn Diệp Giai Nhi, sau đó nhìn xuống chân cô.

Diệp Giai Nhi gật đầu: “Không sao nữa rồi, đi từ nhà đến đây cũng không thấy đau.”

“Để bác sĩ kiểm tra lại rồi thay băng, có thể đi hay không cũng không phải do em quyết định...”

Giọng anh trầm khàn mang theo chút ngái ngủ, nhưng lại cứng rắn không cho phép người khác phản kháng

Một lúc sau, bác sĩ và y tá bước vào, bác sĩ thì kiểm tra tình trạng của Thẩm Hải Băng, còn y tá thì kiểm tra vết thương của Diệp Giai Nhi.

May mắn là tình trạng cả hai đều rất tốt, không có vấn đề gì lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.