Sau đó, Thẩm Hoài Dương muốn trở về nhà để xử ít giấy tờ, Thẩm Trạch Hy cũng đi theo anh.
Vì vậy, trong phòng không thể tránh khỏi việc lại lần nữa chỉ còn lại hai người.
Diệp Giai Nhi yên lặng ngồi bên cạnh cửa sổ, cầm cốc nước trong tay, uống từng ngụm nhỏ, suy nghĩ trong đầu lại cuồn cuộn như sóng biển.
Cảnh tượng ban nãy, cô thấy rất chân thực, rõ ràng, Thẩm Hải Băng có lòng riêng với anh, cả yêu và thích.
Ánh mắt Thẩm Hải Băng thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cô, khóe môi mấp máy, muốn nói lại thôi, như muốn nói điều gì đó lại không biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng, một lúc lâu sau, cô ta nói: “Giai Nhi, chúng ta nói chuyện đi.”
Diệp Giai Nhi đặt cốc nước xuống một bên, gật đầu, sắc mặt bình tĩnh: “Được, nói chuyện đi.”
Bàn tay mảnh khảnh, trắng trẻo vô thức siết chặt tấm chăn trên người, sắc mặt Thẩm Hải Băng mềm mại: “Ban nãy, chắc cháu cũng nhìn thấy rồi…”
“Đúng là cháu đã nhìn thấy, đôi mắt này đã thấy rất rõ ràng, cháu cảm thấy, cô nợ cháu một lời giải thích.”
Diệp Giai Nhi nhìn qua đó với ánh mắt lạnh lùng, cô lên tiếng, nói thẳng thừng.
“Có một vài chuyện, cháu vốn không biết, nhưng cô cũng nói đơn giản thôi, ba năm trước, cô và Hoài Dương từng qua lại với nhau một khoảng thời gian, cháu cũng biết, cô và cậu ấy không phải cô cháu ruột.”
Chuyện đã vỡ lở, còn giấu thêm nữa cũng không còn ý nghĩa gì, trước mắt việc phải làm chính là nghĩ cách để giải quyết chuyện này.
Nếu nói không kinh ngạc, đương nhiên là không thể, cô biết bọn họ không phải cô cháu ruột thịt với nhau, nhưng cô lại không biết, ba năm trước bọn họ từng có qua lại!
“Nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là ba năm trước thôi, bây giờ, quan hệ giữa cô và cậu ấy chỉ là cô và cháu, ngoài ra thì không phải là gì hết, những chuyện gì đã trôi qua, thì nó cũng đã trôi qua rồi.”
Thẩm Hải Băng nói rất nhẹ, rất chậm, rõ ràng từng câu từng chữ.
“Còn nữa, những gì cháu nhìn thấy ban nãy chỉ là lời tạm biệt, tạm biệt, cắt đứt hoàn toàn với cô và cậu ấy của ba năm trước, bây giờ cô đã có chồng sắp cưới, cô yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu cô, bọn cô rất hạnh phúc, hành động ban nãy là do cô đường đột, cô muốn nói với cháu một lời xin lỗi…”
Sự thật giả trong lời nói này cũng chỉ có cô ta mới biết được.
Rốt cuộc là tạm biệt, cắt đứt hay là không thể khống chế được, tình vẫn chưa dứt.
“Nếu cô đã nói vậy, cháu cũng không còn gì để nói, những điều mà cô nói, cháu tin cô.”
Diệp Giai Nhi nói rõ ràng:
“Nhưng, cháu cảm thấy cô chắc chắn sẽ không tái phạm chuyện này lần thứ hai, bất kể ba năm trước hai người có quan hệ như thế nào, thì đó cũng là ba năm trước mà thôi, bây giờ, cháu là vợ của anh ấy, cô cũng đã có chồng sắp cưới, vậy nên, nên làm thế nào chắc không cần cháu nhắc nhở đâu.
Vì trong lòng cháu, cô vẫn luôn là một người phụ nữ thông minh nhất, mà cháu lựa chọn tin tưởng, là vì có hai nguyên nhân, thứ nhất, chúng ta đều là phụ nữ, thứ hai, cô là cô của bọn cháu.”
“Cô hiểu rõ.” Thẩm Hải Băng nói, tay để hai bên khẽ siết chặt tấm chăn.
Đứng ở góc độ của Diệp Giai Nhi, những lời này, cô nói rất hợp tình hợp lí, không hề quá khích cũng không hề quá phận.
Nhưng những gì Thẩm Hải Băng nghe vào tai, lại có một ý nghĩa khác, cô đang chèn ép cô ta, chế giễu cô ta.
“Vậy nên, chuyện ngày hôm nay cháu sẽ coi như chưa từng xảy ra, cũng chưa từng nhìn thấy.” Lúc nói chuyện, Diệp Giai Nhi vẫn nhìn cô ta.
Thẩm Hải Băng gật đầu, nói ba chữ: “Cô cũng vậy.”
Tuy nói như vậy, nhưng giữa hai người đã có một khoảng cách không thể nào vượt qua.
“Vậy được, chuyện này sẽ chấm dứt từ đây, sau này không bao giờ nhắc lại nữa.”
Dứt lời, hai người nhìn nhau, không còn gì để nói, ở chung trong một căn phòng cũng chỉ cảm thấy càng gượng gạo.
Không ở lại trong phòng bệnh lâu, Diệp Giai Nhi bèn kiếm một cái cớ rồi rời đi.
Ra khỏi phòng, cô hít một hơi thật sâu luồng không khí trong lành, không ngờ ba năm trước bọn họ từng qua lại với nhau!
Cô không khỏi cảm thấy tò mò, ba năm trước, là anh theo đuổi cô ta, hay là cô ta theo đuổi anh?
Ba năm trước, anh qua lại với Thẩm Hải Băng với cảm xúc như thế nào, còn bây giờ thì sao, anh còn tình cảm với Thẩm Hải Băng không?
Từ nãy đến giờ, suy nghĩ này vẫn luôn xuất hiện trong cô, Diệp Giai Nhi giơ tay vỗ nhẹ vào đầu, cô cảm thấy mình sắp bị bức điên rồi.
Nhưng nghĩ lại, hồi còn trẻ, ai mà không có một mối tình, có thể là mối tình thanh xuân, cũng có thể là đơn phương.
Đến cả cô, khi học đại học cũng từng đơn phương một anh khóa trên rất lâu, thậm chí còn đến mức không có tâm trạng ăn uống, một ngày không gặp như cách ba thu.
Nhưng bây giờ, những đều cần quên cô cũng đã quên hết rồi đó thôi, lúc này đến cả đàn anh khóa trên kia trông như thế nào cô cũng không nhớ nữa.
Vì vậy, tình cảm trước kia có thể bỏ qua, ai mà không có quá khứ?
*
Khi cô trở lại phòng, Thẩm Hoài Dương đang ngồi trên bàn làm việc, giải quyết công việc.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó, lại bắt đầu làm việc.
Diệp Giai Nhi rót một cốc nước ấm, đặt xuống bên cạnh tay anh, rồi nhìn anh một lúc.
Thẩm Hoài Dương đương nhiên cảm nhận được, anh hơi híp mắt lại: “Cô Thẩm đang nhìn gì vậy?”
Nghe vậy, cô có vài phần không vui đáp: “Đang ngắm xem anh Thẩm đẹp trai như thế nào, rốt cuộc đã quyến rũ được trái tim của bao nhiêu người phụ nữ, còn có, đã yêu đương với bao nhiêu người phụ nữ rồi…”
Vì mấy ngày này đều ở nhà, nên mái tóc của Diệp Giai Nhi rất lộn xộn, cô tùy ý buộc tóc đuôi ngựa, nhưng vẫn còn vài sợi tóc không được buộc lên, rơi xuống hai bên mặt, nhẹ nhàng lay động, nhưng đang cố ý quyến rũ người khác.
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương khẽ chuyển động, anh giơ tay lên, vén tóc thừa của cô ra sau tai, sau đó, anh chợt giơ tay về phía cô, giữ gáy cô rồi đặt một nụ hôn qua đó.
Cô bị anh hôn đến mức hai chân mềm nhũn, gương mặt khẽ cử động, hai tay của anh đã giữ đầu cô lại, không cho phép cô động đậy, chỉ có thể mặc anh tùy ý hôn cô. ngôn tình hay
Cho đến khi sắp không thở nổi nữa, anh mới buông cô ra, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói khan khan: “Cô Thẩm, em có biết câu nói kia là đang cố ý quyến rũ đàn ông không, hửm?”
Cô vẫn còn đang thở gấp, nghe lời anh nói thì nhíu mày lại, không tán đồng nhún vai: “Có sao? Anh Thẩm không phải thấy khả năng nghe hiểu của mình có vấn đề sao?”
Câu nào của cô đang quyến rũ anh chứ?
Mỗi một câu, cô đều đang ngầm chế giễu, chế giễu anh giống một công tử đào hoa, còn có chút căm hận anh, vậy mà anh lại có thể cảm thấy là cô đang quyến rũ anh!
Anh khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, chiếc lưỡi dài cố ý liếm qua môi cô, khiến nó trở nên long lanh sáng bóng.
Đôi môi chợt nóng rực, sau đó lại thấy ngứa ngáy, nhưng đến lúc cô phản ứng lại thì anh đã rời khỏi, nghiêm chỉnh xem công việc, tiếng nói trầm thấp truyền ra từ đôi môi mỏng: “Đi thu dọn hành lí…”
“Thu dọn hành lí làm gì?” Diệp Giai Nhi nghi hoặc.
“Về thành phố S, chẳng lẽ cô Thẩm định ở đây mãi sao?” Thẩm Hoài Dương nhướng mày, không ngẩng đầu lên.
“Không phải, chỉ là cảm thấy quyết định này có chút đột ngột mà thôi…” Diệp Giai Nhi liếm liếm môi, thăm dò hỏi: “Trạch Hy sẽ về cùng sao?”
“Đương nhiên.” Anh vẫn tập trung vào công việc.
“Bác… ba thì sao?” Cô mất tự nhiên thay đổi cách gọi.