Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 195: Chương 195: Ánh mắt anh ta có chút tránh né




Không có rời đi, Diệp Giai Nhi yên lặng ngồi ở bên cạnh giường bệnh, chờ anh ta tỉnh lại.

Lần này, cô ngồi hơn năm tiếng đồng hồ, nhưng Điền Quốc Gia thậm chí còn không có dấu hiệu tỉnh lại, cứ mãi chìm trong hôn mê.

Đúng lúc bác sĩ đến xem tình hình bệnh nhân, cô lo lắng hỏi: "Bác sĩ, sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?"

"Mặc dù là xuất huyết não, nhưng không có đè lên dây thần kinh não, cho nên đừng lo lắng, hai ngày này nhất định sẽ tỉnh lại." Bác sĩ trị liệu vừa quan sát tình hình bệnh nhân, để cho y tá phía sau ghi chép lại, vừa nói với Diệp Giai Nhi.

Nghe vậy, trái tim bất an của cô cuối cùng cũng an định.

Lúc này, diện thoại truyền tới một tràng rung, cô không có nghe máy, mà mãi đến khi ra khỏi phòng bệnh, mới nhấc máy: “Alo.”

“Anh ta tỉnh chưa?” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài Dương truyền qua điện thoại.

"Chưa."

"Vậy cô về trước đi, Huyên Huyên tỉnh rồi..." Anh nhẹ giọng nói.

Trong phòng còn lại hai y tá chăm sóc, sau khi dặn dò họ xong, Diệp Giai Nhi mới rời đi.

Quả nhiên, bước vào phòng bệnh, cô đã nghe thấy giọng nói non nớt của Huyên Huyên: “Chú ơi, mẹ chưa về à?"

Không nói lời nào, cô đi tới bên cạnh giường bệnh, nhìn Huyên Huyên hai cái, nhẹ giọng hỏi: "Đau ở chỗ nào?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt, Huyên Huyên lắc đầu: "Mẹ ơi không có đau..."

"Thật sự không đau chút nào ư?"

"Đầu... đau đầu... mẹ..." Ngón tay nhỏ bé của Huyên Huyên chỉ vào đầu, bé cảm thấy ở đó nặng nề, âm ỉ, đau, khó chịu.

Lúc này, Diệp Giai Nhi chỉ hận không thể chuyển hết nỗi đau mà cô bé đang chịu đựng sang cho mình, để cô gánh chịu nỗi đau đó.

Đột nhiên, trong khóe mắt chợt hiện lên một làn nước ấm, cô nhấc tay, vội lau đi giọt nước mắt đang chực trào ra.

Thấy vậy, Huyên Huyên đưa bàn tay trắng nõn nhỏ bé ra sờ lên khuôn mặt cô, như muốn lau nước mắt cho cô: “Mẹ ơi, con gạt mẹ đó, thực ra chỉ có đau chút xíu, chút xíu thôi, nhỏ như hạt é vậy đó!”

Hít sâu một hơi, cảm xúc dao động dữ dội của Diệp Giai Nhi từ từ bình tĩnh trở lại, cô đặt bàn tay nhỏ bé của cô bé vào trong chăn bông: "Ngủ đi, sáng mai thức dậy sẽ không đau đầu nữa, bây giờ ngoan ngoãn nghe lời.”

Gật đầu, Huyên Huyên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó ngủ thiếp đi.

“Tối nay tôi sẽ ở đây, anh trở về căn hộ đi, chỗ này không cần tới hai người đâu.” Cô xoay người, vẻ bình tĩnh và lạnh lùng đã khôi phục lại, nói với Thẩm Hoài Dương.

Đằng sau, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hành động của bọn họ chợt thu lại, sau đó lướt qua khuôn mặt cô, thân hình cường tráng của anh chìm vào ghế sofa, hoàn toàn không có ý định rời đi.

"Tôi sẽ ở lại đây..." Một lúc sau, anh trầm giọng ném ra một câu.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không nói lời nào, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh giường bệnh, dù đi hay ở, cô cũng không có quyền xen vào.

Nhất thời, căn phòng bệnh trở nên im lặng như tờ, rất yên tĩnh, màn đêm ngoài cửa sổ cũng dần dần trở nên càng lúc càng tối tăm.

Không biết qua bao lâu, cơ thể cô gục xuống, nằm gục bên cạnh giường bệnh, ngủ thiếp đi.

Đặt tài liệu trong tay xuống, Thẩm Hoài Dương đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh giường bệnh, chỉ thấy tay của hai mẹ con một lớn một nhỏ vẫn đang nắm chặt vào nhau.

Đôi lông mày dài và hẹp của anh nhếch lên, trái tim anh như bị thứ gì đó nhẹ nhàng khuấy động, trở nên vô cùng mềm mại, anh lặng lẽ, dịu dàng mà nhìn họ.

Một lúc sau, thân hình mảnh khảnh của anh hơi cúi xuống, hai tay bế ngang lấy Diệp Giai Nhi lên, hành động nhẹ nhàng, vì sợ cô bị đánh thức.

Anh xoay người, đi lại ghế sofa, đặt cô xuống, lấy ra một chiếc chăn bông khác, đắp lên cho cô.

Từ đầu đến cuối, Diệp Giai Nhi chưa từng bị đánh thức, cô dường như thực sự rất buồn ngủ, bàn tay to lớn xương khớp rõ ràng lướt nhẹ qua những giọt nước mắt trên mặt cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Thật là xấu..… ”

Trong ấn tượng của anh, anh chưa từng thấy cô khóc, đây là lần duy nhất và cũng là lần đầu tiên.

Huyên Huyên trên giường bệnh cũng đã ngủ say, chỉ là băng gạc trắng trên đầu nhỏ rất chói mắt, đầu ngón tay ấm áp xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.

Sáng hôm sau.

Diệp Giai Nhi mở mắt ra, nhìn thấy ghế sofa trước mặt, nhất thời xuất thần, sau đó tỉnh hồn lại.

Cơ thể cử động, cô nhanh chóng ngồi dậy từ trên sofa, trong phòng bệnh đã có hai y tá bận rộn tới lui, chỉ là giọng nói rất nhỏ.

Vén chăn bông trên người ra, Diệp Giai Nhi đi tới bên giường bệnh: "Có chuyện gì sao?"

"Không có, Huyên Huyên hồi phục rất nhanh, hơn nữa cũng không bị thương đến chỗ nào quan trọng, sẽ sớm được xuất viện thôi."

“Vậy thì các cô đang làm gì vậy?” Diệp Giai Nhi khó hiểu mà nhìn hành động của họ.

"Khi anh Thẩm đi, có dặn phải đổi phòng bệnh.”

"Tại sao phải đổi phòng bệnh? Cái phòng bệnh này không phải rất tốt sao?"

"Chúng tôi cũng không biết, là anh Thẩm đã dặn, hơn nữa, anh Thẩm đã làm xong thủ tục chuyển phòng bệnh rồi, còn nữa, anh Thẩm cũng dặn trả lại tiền phí thuốc men mà trước đây cô Diệp đóng vào lại thẻ ngân hàng của cô rồi, nhờ cô Diệp để ý một chút…”

Nghe đến đây, Diệp Giai Nhi nhíu mày, anh hoàn lại toàn bộ tiền thuốc men đã đóng?

Kết quả, phòng được đổi từ tầng 3 lên tầng 5, so với phòng ở tầng 3, phòng ở tầng 5 sang trọng hơn, có TV, ghế sofa, thảm, cái gì cũng có, còn có một giường phụ nữa.

Huyên Huyên vẫn đang ngủ say chưa tỉnh, hơn nữa còn có hai y tá ở trong phòng, vì vậy Diệp Giai Nhi cũng có thể yên tâm, đi đến phòng bệnh của Điền Quốc Gia.

Đẩy cửa phòng ra, cô mới biết nửa đêm qua Điền Quốc Gia đã tỉnh rồi.

Cả anh và Huyên Huyên đều bị thương trên đầu, lúc này trên đầu cũng quấn băng gạc trắng, vừa thấy cô bước vào thì liền hỏi: "Huyên Huyên đâu? Có bị thương gì không?"

"Con bé không sao, còn cậu thì sao, có bị thương ở đâu không, cảm thấy chỗ nào không khỏe không?"

Yên tâm trở lại, ánh mắt của Điền Quốc Gia có chút tránh né, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành: "Không sao, tôi khỏe, không có bị thương ở đâu hết.”

Có một số chuyệnh, anh ta không định nói với cô...

Diệp Giai Nhi vẫn có chút không yên lòng, lại nói: "Tốt hơn hết tôi nên gọi bác sĩ trị liệu tới, để họ kiểm tra toàn thân lại.”

"Giai Nhi, thật sự không cần đâu, bác sĩ trị liệu mới kiểm tra qua, họ mới đi thôi.”

"Vậy cậu có muốn ăn gì không, bây giờ tôi đi mua cho cậu.”

Suy nghĩ một hồi, Điền Quốc Gia mở miệng nói: "Một chén cháo được rồi, sau đó cậu về chăm sóc Huyên Huyên đi, nó quá nhỏ, không có người chăm sóc thì không được.”

"Ừm, được rồi, cậu đợi chút, lát nữa tôi quay lại ngay.”

Lúc nói, Diệp Giai Nhi đã bước ra khỏi phòng, đợi khi bóng dáng của cô rời đi, Điền Quốc Gia mới thử di chuyển chân của mình một chút.

Nhưng, hai chân không có chút cảm giác gì cả, anh ta có thể cảm nhận được đầu đau, còn có sự tê tê từ cánh tay truyền tới, cái duy nhất không thể cảm nhận được là cảm giác từ chân, như thể đôi chân không còn là của mình nữa vậy.

Các đội viên đến thăm vây xung quanh hỏi han Điền Quốc Gia, vừa kể chuyện cười trêu chọc anh ta, còn có người nói, đội trưởng vì cứu mỹ nhân, mà ngay cả mạng cũng không cần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.