Điền Quốc Gia cũng không lộ ra vẻ u uất, nghe mọi người nói nói cười cười, anh ta cũng cười nhẹ, biên độ không lớn, dù sao cũng mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu.
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, Điền Quốc Gia mở miệng, kêu Tiểu Lý, người vẫn luôn làm việc giúp anh ta lại: “Cậu đợi một lát, tôi có mấy câu dặn dò cậu.”
Gật đầu, Tiểu Lý ngồi xuống bên giường bệnh: "Đội trưởng nói đi.”
"Trên tay tôi hiện tại không phải vẫn tồn đọng mấy vụ án sao? Cậu về nói với cục trưởng, bảo ông ấy phái người khác điều tra.”
Lông mày của Tiểu Lý bất mãn cau lại: “Tại sao lại phái người khác đi điều tra? Những vụ án đó đều do đội trưởng khó lắm mới giành được, tôi không đi!"
"Cậu đừng có hành sự bằng trái tim cho tôi! Bây giờ tôi như vậy rồi, sao còn có thể về bôn ba phá án?”
"Không phải chỉ nằm viện thôi sao? Khi nào đội trưởng khỏe lại thì hẵng giải quyết mấy vụ án đó.”
"Lý Vũ Thần! Cậu thử nói lại mấy câu khốn nạn đó cho tôi nghe xem! Những vụ án đó đều là mạng người, sao có thể đem ra đùa giỡn với tôi!" Giọng nói của Điền Quốc Gia lập tức trở nên nghiêm túc.
Tiểu Lý không dám nói thêm lời nào nữa, u uất đáp một tiếng: “Vâng!”
Đúng lúc này, bác sĩ trị liệu đi vào, nhìn Điền Quốc Gia và nói: "Tai nạn xe không làm cậu bị thương ở đâu khác, xem xét từ ảnh chụp phim khi nãy, những chỗ khác đều bình thường, chỗ bị thương duy nhất là chân, cậu là thuộc về dạng bị liệt do trật và chèn ép tủy sống, cần được phẫu thuật điều trị kịp thời. "
Điền Quốc Gia gật đầu, sau đó nhìn Tiểu Lý còn đang ngẩn người: "Đi ra ngoài đi."
"Nhưng đội trưởng, chân của anh..."
Anh ta chưa kịp nói xong thì Điền Quốc Gia đã ngắt lời anh ta: "Sao thằng nhóc này lắm mồm vậy! Mau quay về làm việc đi!"
Tiểu Lý cũng không biết mình rốt cuộc đã ra khỏi phòng bệnh như thế nào nữa, chỉ cảm thấy chân hư vô dữ dội, sau đó trong lòng hiện lên một sự khó chịu.
Tiêu Diệp vẫn đang dựa vào hành lang đợi anh ta, chiều nay hai người còn có nhiệm vụ bên ngoài.
Đợi anh ta đến gần, Tiêu Diệp kinh ngạc nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh ta, nghiến răng nghiến lợi: "Sao vậy? Không lẽ đội trưởng Điền mắng anh sao? Sao lại thành ra như vậy?”
"Đội trưởng làm gì mắng tôi! Tôi xót cho đội trưởng, cảm thấy khó chịu thay đội trưởng thôi!”
"Tuy đúng là đã xảy ra một trận tai nạn xe, nhưng đội trưởng Điền vẫn toàn vẹn mà, trông khá tốt đó chứ, biết mối quan hệ của cậu và đội trưởng rất tốt, nhưng cũng không cần tới mức này chứ?”
Tiểu Lý hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Diệp một cái: "Cậu thì biết gì! Bác sĩ nói chân của đội trưởng có thể bị liệt đó!"
“Hả?” Tiêu Diệp sửng sốt.
Mà Diệp Giai Nhi đi ngang qua hai người, vừa vặn nghe được những lời đó vào tai, cũng đúng lúc chạm mặt hai người.
Lần trước Tiểu Lý cũng có mặt trong sinh nhật của Điền Quốc Gia, còn nói chuyện qua hai câu với Diệp Giai Nhi, cho nên đương nhiên là biết cô.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Lý hiển nhiên là bất mãn với Diệp Giai Nhi, không có chào hỏi, càng không mở miệng nói gì, chỉ quét nhìn một cái, rồi rời đi.
Dù sao thì Tiểu Lý cũng còn trẻ, anh ta cho rằng nếu không có cô, chuyện như vậy sẽ không xảy ra với đội trưởng!
Sau khi hai người rời đi, Diệp Giai Nhi đứng đó, lời nói của người cảnh sát trẻ tuổi vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô...
Chân của Điền Quốc Gia có khả năng bị liệt sao?
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Sau khi định thần lại, Diệp Giai Nhi bước nhanh về phía phòng bệnh, cô dám kết luận rằng Điền Quốc Gia nhất định đang che giấu cô về chuyện chân!
Đi vào phòng bệnh, bác sĩ trị liệu đã đi rồi, Điền Quốc Gia đang tựa đầu uống nước, thấy cô bước vào, trên mặt lập tức nở nụ cười: “Cậu mua cháo gì vậy, thơm quá. "
Diệp Giai Nhi nhìn chăm chăm vào hai chân anh ta, bình tĩnh nói: “Cháo gạo đen."
"Thảo nào, cậu đưa cháo cho tôi là được rồi, mau về chăm sóc cho Huyên Huyên đi, xảy ra chuyện lớn như vậy, con bé chắc là rất sợ.”
“Bên đó có y tá rồi, cậu ăn sáng trước đi.” Vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cô đưa cháo cho anh.
Nghe vậy, Điền Quốc Gia cũng không tiện nói thêm điều gì, cầm lấy chén, húp từng ngụm, Diệp Giai Nhi thì ngồi ở bên cạnh anh ta.
Một lúc sau, chén đã cạn đáy, thấy cô không hề có ý định rời đi, Điền Quốc Gia lại mở miệng thúc giục: "Mặc dù có y tá, nhưng khi tỉnh lại không thấy cậu đâu, Huyên Huyên nhất định sẽ sợ hãi bất an, hơn nữa tôi không sao hết đó, về đi.”
Nghe những lời này, Diệp Giai Nhi cuối cùng cũng có phản ứng, lông mày cô nhíu lại, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm anh ta: "Không có sao hết?"
Anh ta rốt cuộc định giấu chuyện chân của mình đến khi nào?
Từ phản ứng của cô, Điền Quốc Gia cũng nhận ra điều gì đó kỳ lạ, trong lòng không khỏi thầm đoán, chẳng lẽ cô đã biết chuyện về chân mình rồi sao?
Quả nhiên, suy đoán của anh ta là đúng, giây tiếp theo, Diệp Giai Nhi cất tiếng: "Chuyện chân của cậu, cậu định giấu tôi đến khi nào?”
“Tôi không định giấu giếm, chỉ là muốn đợi khi nào tình hình tốt hơn mới nói với cậu.” Điền Quốc Gia bất lực nói. Đam Mỹ Sắc
Mấy ngày nay anh và Huyên Huyên đều ở trong phòng phẫu thuật, chắc hẳn cô đã phải dày vò rất nhiều, anh ta không muốn trong lòng cô thêm một mớ áy náy nữa.
Hít một hơi thật sâu, vẻ mặt và giọng nói của cô đều dịu lại: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói phải tiến hành phẫu thuật trước, sau đó mới coi tình hình hồi phục."
Khẽ gật đầu, Diệp Giai Nhi đi đến văn phòng bác sĩ trị liệu, hỏi ông ta tình hình cụ thể về chân của Điền Quốc Gia.
Thế nhưng, kết luận rút ra từ bác sĩ trị liệu cũng không có ích lợi gì, vì ông ta cũng không dám kết luận, chỉ có thể xem sự phục hồi của anh ta sau ca phẫu thuật như thế nào thôi.
Cho nên nói, bất luận là bây giờ hay sau khi phẫu thuật xong, chân của anh ta rốt cuộc có thể động được hay không vẫn còn là một ẩn số, mấu chốt là phải coi sự bình phục.
Cô quay trở lại phòng, đợi Điền Quốc Gia ngủ say rồi mới rời đi.
Huyên Huyên đã thức dậy, cô y tá đang đọc truyện cổ tích cho cô bé nghe, cơ thể nhỏ bé ngồi trên giường bệnh, lắng nghe một cách thích thú.
Khi xảy ra tai nạn, cả người cô bé đều được Điền Quốc Gia bảo vệ chặt chẽ, cho nên không bị thương nặng, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều.
Thấy cô bước vào, Huyên Huyên ngọt ngào gọi mẹ, rồi đưa mắt nhìn quanh phòng bệnh, như đang tìm kiếm cái gì đó.
Nhận lấy cuốn truyện cổ tích từ tay y tá, Diệp Giai Nhi ngồi xuống, có chút tò mò mà nhìn hành động của cô bé: "Con đang tìm cái gì?"
“Con diều, là con diều Cừu Vui Vẻ mà con đuổi theo đó, mẹ không có đem qua sao?” Cô bé chớp chớp mắt, không rõ sự đời.
Dù sao cũng mới ba tuổi, cô bé còn rất nhiều điều chưa biết, bao gồm sợ hãi, và cái chết, chỉ đơn thuần tưởng bị xe tông một cái, sau đó đầu có chút đau.
Trong nháy mắt, những nỗi đau đó đã hoàn toàn bị quên đi sạch sẽ, sẽ chỉ nghĩ về những món đồ chơi yêu thích của mình.
Tuy nhiên, làm sao cha mẹ có thể quên được, hiện trường vụ tai nạn xe sẽ đeo bám họ trong một thời gian dài như một cái bóng.