Nghe vậy, sắc mặt Diệp Giai Nhi hoàn toàn tối sầm lại, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh giọng nói: "Ngồi yên!"
Huyên Huyên sợ tới mức thân thể nhỏ bé khẽ run lên, bả vai co rúc lại, thật sự ngồi ở chỗ đó không dám nhúc nhích một chút.
“Đưa tay ra.” Giọng cô vẫn không có một chút ấm áp nào.
Huyên Huyên ngoan ngoãn đưa lòng bàn tay nhỏ nhắn ra trước, sau đó một tiếng ‘bốp’ vang lên, sau đó tiếng khóc trẻ con truyền ra khắp phòng.
Diệp Giai Nhi giơ tay lên, rồi lại hạ xuống, dùng sức đánh vào lòng bàn tay nhỏ bé mềm mại và mỏng manh, ngay lập tức lòng bàn tay nhỏ đỏ liền ửng lên.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, khi Thẩm Hoài Dương bước vào, những gì anh nhìn thấy chính là cảnh tượng trước mắt.
“Đau không?” Cô ngẩng đầu, chăm chăm nhìn Huyên Huyên.
Trên khuôn mặt nhỏ của Huyên Huyên toàn là nước mắt, gật gật đầu, thút thít nói: "Đau..."
Còn chưa có động tĩnh gì, lại có một âm thanh lớn khác vang lên, tiếng khóc của Huyên Huyên không khỏi lớn hơn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, đôi tay nhỏ bé không ngừng co rúc về sau.
Nhưng mà, Diệp Giai Nhi dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang co rút lại của cô bé, lại hỏi: "Có đau không?"
"Đau... đau... Mẹ ơi đau quá..." Cô bé đã khóc sướt mướt, mắt mũi đều đỏ bừng, thật đáng thương.
Giơ tay lên, khi Diệp Giai Nhi chuẩn bị đánh tiếp, thì Thẩm Hoài Dương đã di chuyển cơ thể cao lớn, sải bước lớn đi tới, trước khi lòng bàn tay cô hạ xuống, anh đã ôm lấy Huyên Huyên vào lòng của mình.
Đôi mắt hẹp dài híp lại, anh nhìn chằm chằm cô, cau mày: "Cô làm gì vậy?”
Mặc kệ anh, cô chỉ nắm lấy tay Huyên Huyên, lại dùng sức đánh hai cái.
"Đau... đau... Mẹ ơi đau... thật sự rất đau..." Huyên Huyên khóc đến không ra hơi, không ngừng nghẹn ngào.
Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ tay Diệp Giai Nhi, đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương động đậy, trầm giọng nói: "Cô không nghe thấy con bé kêu đau sao?"
“Tôi chính là muốn nó đau, đau mới nhớ bài học!” Lồng ngực Diệp Giai Nhi không ngừng phập phồng lên xuống, lòng bàn tay phải cũng đỏ bừng, vừa nóng rực, vừa đau đớn.
Đưa tay ra, cô cưỡng chế ôm lấy Huyên Huyên đang khóc thút thít từ vòng tay của Thẩm Hoài Dương, sau đó đặt cô bé lên giường bệnh, thấp giọng quát: "Không được khóc, ngồi yên!"
Huyên Huyên hoảng sợ, thân thể khẽ co lại, hai mắt đẫm lệ đầy uất ức mà nhìn sang Thẩm Hoài Dương.
Đôi chân dài cử động, Thẩm Hoài Dương đi về phía trước, còn chưa kịp tới bên giường bệnh, Diệp Giai Nhi đã túm lấy bàn tay to lớn của anh.
Bàn tay của cô vẫn mảnh mai mềm mại như vậy, nhưng lòng bàn tay nóng vô cùng, đôi mắt rũ xuống, ánh mắt anh rơi vào lòng bàn tay cô, thậm chí lòng bàn tay cô còn đỏ và nóng hơn cả Huyên Huyên nữa.
Đôi mắt sâu thẳm khẽ động, thân hình cao lớn của Thẩm Hoài Dương đứng tại chỗ, không tiến lên trước nữa, anh có vài phần hiểu được ý tứ trong hành động của cô...
“Con còn nhớ lúc trước mẹ đã nói gì với con không?” Cô hỏi Huyên Huyên trên giường bệnh, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
“Không có mẹ, con không được đến những nơi có nhiều xe, nơi có nước sâu cũng không được, không được chơi lửa...” Cô bé nhỏ giọng nói với giọng nức nở, nhưng không dám khóc nữa.
“Lần này đã làm gì sai?” Cô tiếp tục ép hỏi.
"Không có mẹ, con đã đến nơi có rất nhiều xe..." Cô bé ngoan ngoãn đáp.
"Sau này ở trên đường bất luận là muốn đi đâu, điều đầu tiên con cần nhớ là phải nói với mẹ, có được sự cho phép, mới được đi, con hiểu chưa?”
Trẻ con quá nhỏ, sẽ luôn chạy lung tung, mà người lớn tuy là trông con, nhưng 24 giờ theo sau bé, mắt cũng không chớp một cái, để ý hành động của bé bất kỳ lúc nào, đây hiển nhiên là điều không thể!
"Hiểu rồi……"
"Nói to hơn, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi!"
"Bây giờ đi ngủ ngay."
Vẫn không dám trả lời, Huyên Huyên sụt sịt, ngoan ngoãn nằm trên giường, kéo chăn bông nhắm mắt lại, lòng bàn tay rất đau nhưng không dám nói.
Diệp Giai Nhi luôn rất yêu cô bé, rất ít khi nóng giận, nhưng khi cô tức giận thật sự, Huyên Huyên cũng rất sợ hãi.
Một lúc sau, cô bé đã ngủ thiếp đi, có lẽ bởi vì cô bé vừa mới khóc, lồng ngực nhỏ vẫn còn đang phập phồng.
Mang một chậu nước ấm, Diệp Giai Nhi làm ướt khăn, vắt ra, rất nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô bé.
Ngồi trên sofa, đôi chân dài của Thẩm Hoài Dương ưu nhã vắt chéo lên nhau, đôi mắt đen và sâu nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt.
Ánh mắt của anh quá sâu, giống như một dòng xoáy không đáy, như muốn hút người ta vào, tấm lưng mảnh mai mềm mại của cô bị khóa chặt trong đôi con ngươi anh, hai mắt đen như mực.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, một chút xíu tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy, cô lau người cho Huyên Huyên, anh ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào họ từ phía sau.
Lúc này, có tiếng rung từ điện thoại, anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng bệnh, nhấc máy.
“Hoài Dương, bây giờ con đang ở đâu?” Đó là giọng nói của Tô Tình.
“Có chuyện gì vậy?” Anh không trả lời, chỉ hỏi như vậy.
"Chuyện của Huyên Huyên chúng ta chưa từng thảo luận qua, nhưng tuổi của Huyên Huyên không còn nhỏ nữa, không thể cứ kéo dài mãi như thế này được, vì vậy nếu con muốn có quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên, mẹ cũng tuyệt đối đồng ý, để Huyên Huyên sớm nhập hộ khẩu, sau đó đổi lại họ…”
Thực ra mục đích của Tô Tình không phải là muốn giành quyền nuôi con, ý của bà là phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, để hai người không dây dưa nhau một cách mập mờ như vậy nữa, đằng sau vậy mà lại ở chung với nhau luôn rồi!
Cau mày, mi tâm Thẩm Hoài Dương mang máng hiện ra mấy phần mất kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Chuyện này tự con có quyết định, mẹ, cúp máy đây.."
Không đợi Tô Tình nói chuyện, anh đã cúp điện thoại, đúng lúc, Diệp Giai Nhi cũng đi ra khỏi phòng bệnh.
Bước chân di chuyển, Thẩm Hoài Dương liền đi tới, trực tiếp chặn đường cô, một bóng đen cao lớn từ trên xuống dưới bao lấy Diệp Giai Nhi.
"Về chuyện quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên, bây giờ nói chuyện đi..." Anh nhìn cô thật sâu rồi nói.
Tim đập loạn, lòng bàn tay và bàn chân Diệp Giai Nhi nóng ran, nhưng lưng vẫn thẳng, vẻ mặt lạnh lùng, từ chối: "Hiện tại tôi không có thời gian và tâm trạng để nói chuyện này với anh!"
"Nhưng tôi có..."
"Thẩm Hoài Dương, nếu anh còn có chút tình người, anh nên biết, bây giờ căn bản không nên nhắc đến vấn đề này!”
Với lại, đây không phải lúc để nói về chủ đề này!
Huyên Huyên bị tai nạn xe, lúc này mới tỉnh lại được một ngày, anh có cần phải tàn nhẫn như vậy không?
Nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt Diệp Giai Nhi trong veo như nước, lạnh như băng: "Thẩm Hoài Dương, anh không nghĩ là mình hơi quá tàn nhẫn sao?"
"Không..." Đôi môi mỏng động đậy, anh nhìn cô chằm chằm rồi phun ra một chữ.
"Vậy thì chúng ta không có gì để nói nữa, cho dù anh đang quá vội, thì cũng chỉ có thể hai tuần sau mới nói thôi.”
Vừa dứt lời, cô không để ý đến anh nữa, bước chân định rời đi, nhưng ngay sau đó, cơ thể cường tráng của Thẩm Hoài Dương đã tiến đến gần cô, đè cô lên cánh cửa phòng bệnh phía sau cô.
Đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô, hơi thở nam tính và bốc lửa của anh phả vào mặt cô, đôi bàn tay to khỏe của anh siết lấy chiếc cằm non nớt của cô, giọng của anh vô cùng âm trầm, nhưng lời nói thốt ra lại từng câu từng chữ: "Không, chúng ta chỉ có thể nói chuyện bây giờ, nếu không, tôi sợ mình sẽ hối hận…”
“Thẩm Hoài Dương, tôi đã hứa sẽ nói chuyện với anh, nhưng anh không được quá đáng như vậy!” Cô vỗ vào bàn tay đang siết cằm mình của anh, cơn giận của cô cuối cùng cũng bộc phát.
"Bây giờ giữ im lặng, nghe tôi nói..." Hai tay anh đổi lại bóp vào vai cô, lực đạo không nhẹ cũng không nặng, vừa phải: "Có lẽ, điều tôi nói cũng sẽ là điều cô muốn..."