Anh biết, trong lòng cô muốn gì sao?
Nhưng suy cho cùng, anh sẽ không vô duyên vô cớ mà nói ra câu này, không phải sao?
Kìm nén cơn tức giận đang trào dâng trong lòng, Diệp Giai Nhi hít thở sâu, nhìn anh: "Được rồi, anh nói đi."
Thẩm Hoài Dương nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, thần sắc trầm tĩnh thâm sâu, giọng nói trầm thấp từ tính, lời nói thốt ra, từng câu từng chữ đều đã đánh trúng tim cô: "Quyền nuôi con của Huyên Huyên, tôi sẽ không tranh giành với cô nữa, sau này con bé vẫn thuộc về cô…."
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi chấn kinh, sau đó cô sững sờ tại chỗ như tảng đá, không hề nhúc nhích.
Trong đầu cô chỉ có một tiếng nổ lớn, sau đó trở nên trống rỗng, câu nói đó của anh đối với cô mà nói, không khác gì bom nổ.
Một lúc lâu, cô vẫn chưa hoàn hồn, cứ giữ nguyên tư thế đó, sững sờ.
Anh đã nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh và lạnh lùng của cô, cũng nhìn thấy cô tức giận và điên cuồng như một con sư tử, nhưng anh chưa bao giờ thấy bộ dạng cô như thế này.
Đầu ngón tay ấm áp vuốt mái tóc xõa ra sau tai của cô, đôi mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương khẽ nhúc nhích, môi mỏng cũng khẽ nhếch: "Không có phản ứng rồi sao, hửm?"
Đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt cô, nhiệt độ bỏng rát khiến dòng suy tuy của Diệp Giai Nhi cuối cùng cũng bị kéo về.
Cô lùi về phía sau một chút, kéo ra khoảng cách giữa hai người, không tin: "Anh lại có mục đích gì?"
“Lời nói của tôi không đáng tin như vậy sao?” Đôi mắt dẹp dài của anh từ từ nheo lại.
“Không gian thì không phải thương nhân, hơn nữa tôi bị lừa mấy lần rồi.” Cô trả lời: “Hơn nữa, tôi cũng không thể nghĩ ra lý do tại sao anh lại làm như vậy.”
Lý do chọn làm điều này, lý do lựa chọn từ bỏ quyền nuôi con của Huyên Huyên...
Yết hầu gợi cảm khẽ cuồn cuộn, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương rất sâu, rất sâu, giống như biển sâu, giống như một dòng xoáy, dường như có thể nhìn thấu người khác.
Ý định từ bỏ quyền nuôi con của Huyên Huyên nổi lên từ khi nào, chỉ e rằng chính anh cũng không biết.
Có lẽ khi vội vàng chạy đến bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn thấy trên một hành lang dài như vậy, cô ngồi một mình trên băng ghế, thân hình mảnh mai run rẩy như lá trong gió thu, sợ hãi cùng cực, nhưng cô vẫn nghiến răng chịu đựng.
Có lẽ, ngay lúc Huyên Huyên tỉnh dậy, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi từ khóe mắt cô đã làm anh cay xè.
Nhiều khả năng hơn là, nhìn thấy tay của cô dùng lực tàn nhẫn đánh lên đánh xuống, khiến lòng bàn tay của cô và Huyên Huyên đều đỏ bừng, đau đớn, sau đó lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Huyên Huyên...
"Cô hoàn toàn không cần suy đoán nguyên nhân tại sao tôi lại làm như vậy, không lẽ cô không định chấp nhận đề nghị này?”
Anh lên tiếng, giọng nói từ tính trầm thấp có chút khàn khàn, lại nhắc nhở cô: "Nếu cô tiếp tục tra hỏi, giây tiếp theo có thể tôi cũng sẽ hối hận..."
Diệp Giai Nhi còn chưa lên tiếng, bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của Thẩm Hoài Dương đã móc điện thoại của cô đặt vào lòng bàn tay, trực tiếp bật máy ghi âm lên.
“Quyền nuôi dưỡng của Huyên Huyên, tôi sẽ không tranh giành với cô nữa, sau này con bé vẫn sẽ thuộc về cô…” Anh lại mở miệng nói.
Nhìn hành động của anh, cùng ánh mắt sâu như biển, Diệp Giai Nhi lúc này mới lựa chọn tin tưởng, "Được, tôi tin."
Cuối cùng, giọng điệu của cô nghiêm túc, nhưng lại nhẹ nhàng nói thêm một câu: "Còn nữa, cảm ơn anh."
Đã lâu không thấy cô dịu dàng như vậy, lông mày Thẩm Hoài Dương khẽ nhúc nhích, đôi môi mỏng cong lên, nhưng có chút bất mãn: "Chỉ nói cảm ơn miệng thôi à?”
"Vậy thì anh muốn gì, trong khả năng của tôi---"
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp nói hết lời thì thân hình cao lớn của người đàn ông đã cúi xuống, đôi môi mỏng bốc lửa của anh đã áp lên khóe môi cô, hôn thật sâu.
Hơi giật mình, sau khi phản ứng lại, cô cau mày, hung dữ trừng anh.
Thẩm Hoài Dương đã sớm dời người ra, nhìn chằm chằm vào cô: "Tuy nhiên, tôi có quyền đến thăm Huyên Huyên bất cứ lúc nào."
“Anh là ba của con bé, đây là sự thật không thể phủ nhận, cho nên anh đương nhiên có tư cách đến thăm Huyên Huyên, tôi đồng ý.” Diệp Giai Nhi nói.
"Bây giờ đi đâu?". Ngôn Tình Sắc
"Giúp Huyên Huyên chọn một con diều."
Cách bệnh viện không xa, có một cửa hàng diều, rực rỡ đầy màu sắc, đủ mọi kiểu.
Chỉ là, điều mà Diệp Giai Nhi không ngờ tới là anh sẽ đi cùng với mình, một dáng người cao lớn mạnh mẽ đứng trước cánh diều, bàn tay lớn lật qua lật lại.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh hai cái, sau đó cô thu hồi ánh mắt, lựa chọn một con diều bướm, có màu sắc rất bắt mắt.
Thanh toán tiền xong, nhưng thấy anh vẫn đứng đó, nói gì đó với người phục vụ, mãi sau khi tiến lại gần mới nghe rõ.
"Con diều sao này chỉ có màu xanh lam sao?"
“Còn có loại màu đỏ cam, nhưng hiện tại đã hết hàng.” Nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt, người phục vụ đỏ mặt.
Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng cầm lấy con diều xanh lam nhìn một lúc lâu, Thẩm Hoài Dương lại đặt nó trở lại vị trí cũ, cau mày: "Cái màu cam, còn chỗ nào còn hàng?”
"Thưa anh, cửa hàng diều của chúng tôi là một chuỗi cửa hàng, còn có chi nhánh trên đại lộ Kim Thành nữa, hay là tôi gọi điện hỏi dùm anh?”
"Ừm..." Một tiếng đáp nhẹ thốt ra từ đôi môi mỏng, chờ mong.
Chỉ là mua một con diều thôi, sao lại cầu kỳ vậy?
Nhìn lướt qua con diều xanh, Diệp Giai Nhi nhàn nhạt nói: "Con diều xanh này cũng không tệ.”
"Bầu trời màu xanh, con diều cũng màu xanh, cô muốn cho con bé thả diều, hay là đi tìm diều vậy?”
Nghe vậy, người phục vụ đi tới cũng hùa theo, nói: “Anh đây nói rất đúng, màu của diều và màu trời có chút quá giống, khi diều bay cao, thì cũng không dễ thấy nữa.”
Nhíu mày, cô dứt khoác không nói gì nữa, bước chân đi, trực tiếp bước ra ngoài cửa hàng diều.
Nhưng mà, chưa kịp đi được hai bước, thì cổ tay đã bị phía sau túm lấy, Thẩm Hoài Dương nhướng mày: "Chờ một chút."
“Anh cứ đợi đi, tôi còn có việc khác phải làm.” Diệp Giai Nhi vươn tay khẽ gạt bàn tay to của anh ra, muốn anh buông ra.
Nhưng đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch, thân hình cao ngạo lười biếng dựa vào trên quầy, yên lặng nhìn hành động của cô, không lên tiếng, bàn tay to lớn kia không những không thả lỏng mà càng siết chặt hơn.
Trong cửa hàng còn những người khác, lúc này tất cả ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía bên này.
Kéo kéo đẩy đẩy trước mặt bàn dân thiên hạ thì đúng là có chút không ra gì, cô hơi nghiến răng, không nhúc nhích nữa, đành phải đứng ở đó.
Sau nửa giờ, người phục vụ cuối cùng cũng đem con diều được điều qua tới, so với con diều màu xanh, con màu cam hiển nhiên chói mắt hơn.
Trả tiền xong, cả hai bước ra khỏi cửa hàng diều, trở về phòng bệnh.
Huyên Huyên đã tỉnh, đang ngồi trên giường bệnh chán chường chơi xếp gỗ, khi nhìn thấy hai con diều, đôi mắt tròn xoe của cô bé lập tức sáng lên.
“Thích cái nào?” Đứng trước giường bệnh, Thẩm Hoài Dương hai tay cầm hai con diều.
Nhìn con diều bướm sặc sỡ và ncon diều ngôi sao màu cam, cái lưỡi hồng nhỏ của Huyên Huyên liếm liếm miệng ngẫm nghĩ: "Ngôi sao.”
Nghe vậy, lông mày của anh nhướng lên, thần thái trên khuôn mặt tuấn tú đầy chói mắt, ánh mắt cố ý quét qua Diệp Giai Nhi, nói: "Nói to hơn nào.”
“Cháu thích diều sao, nó giống như màu vỏ cam, ngôi sao còn đang tức giận nữa.” Huyên Huyên chỉ vào đôi mắt trừng to được vẽ trên vì sao, yêu thích cực kỳ.
Vô tình bắt gặp ánh mắt có phần khiêu khích, mi tâm Diệp Giai Nhi khẽ nhíu, cô không hiểu, anh có gì mà đắc ý chứ?
Ăn trưa xong, Huyên Huyên đã ngủ, sau khi nhận được điện thoại, Thẩm Hoài Dương cũng rời đi.
Ca mổ của Điền Quốc Gia là vào buổi chiều, trong suốt ca mổ, Diệp Giai Nhi luôn túc trực ở cửa phòng mổ, không hề rời đi.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, ca mổ kết thúc, bác sĩ bảo ca mổ diễn ra tốt đẹp.
Tuy nhiên, chân có cử động được hay không vẫn như đã nói từ trước, còn tùy vào tình hình hồi phục sau này.
Cô đã ở bệnh viện liên tục mấy ngày nay, quần áo cũng chưa từng thay, nhân lúc hai người chưa tỉnh lại, cô định về nhà một chuyến, mang một ít quần áo đi thay.
Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy đều đang ở nhà, thấy cô về mà không có Huyên Huyên, đều rất kinh ngạc, liền hỏi.
Diệp Giai Nhi cũng không định giấu hai người chuyện tai nạn xe, thế là, bèn nói chuyện cho bọn họ nghe.