Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 199: Chương 199: Hôn nhân không liên quan đến tình yêu




Vừa nghe thấy, nhịp tim của Quách Mỹ Ngọc bắt đầu tăng nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Huyên Huyên bây giờ thế nào rồi?”

"Không sao cả, có thể xuất viện rồi."

Ngay sau đó, Quách Mỹ Ngọc lại truy hỏi: "Vậy Quốc Gia thì sao?"

“Hiện tại chân cậu ấy không cử động được, bác sĩ nói khả năng bị liệt và đứng được là 50:50.” Không giấu giếm điều gì, cô nói thật tất cả.

“Liệt?” Diệp Đức Huy sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Vẻ mặt Quách Mỹ Ngọc cũng nghiêm túc, nói với Diệp Giai Nhi, "Quốc Gia bị như vậy là vì cứu Huyên Huyên, người ta có tình có nghĩa, cho nên chúng ta không thể làm chuyện vô tình vô nghĩa được!”

Diệp Giai Nhi gật đầu: "Mẹ, con biết.". Kiếm Hiệp Hay

"Quốc Gia đối xử với con và Huyên Huyên như thế nào trong mấy năm qua, mẹ và ba con đều thấy rõ hơn ai hết, chỉ cần con xảy ra chuyện gì là cũng giống như cậu ấy xảy ra chuyện vậy, còn quan tâm hơn cả ba mẹ nữa, cậu ấy không quan tâm con đã từng ly hôn, cũng không quan tâm con đã từng sinh con, một lòng một dạ đối tối với con và Huyên Huyên, trước khi chuyện này xảy ra, trong lòng ba và mẹ đều đã có tâm tư, cho con và cậu ấy….”

Lời nói dừng lại một lúc, sau đó Quách Mỹ Ngọc lại tiếp tục nói: "Ba và mẹ đều nhìn thấy nhân phẩm của cậu ấy, đối xử với Huyên Huyên như đang đối xử với chính con của mình, con không thể nuôi Huyên Huyên cả đời mà không kết hôn được, nhưng con dám chắc là đối tượng kết hôn sau này của con sẽ tốt với Huyên Huyên như Quốc Gia không?"

Diệp Đức Huy chưa từng nhúng tay vào chuyện của con gái, cũng hiếm khi lên tiếng: "Ba hoàn toàn đồng ý với những gì mẹ con nói! Ba sẽ không nói gì khác nữa, cũng chỉ nói một câu, làm người không thể không có lương tâm!”

"Lại phải nói thêm một câu khó nghe nữa, sau này chân của Quốc Gia bị liệt, ngay cả tìm đối tượng cũng là vấn đề, tuy con người Quốc Gia ngay thẳng, tốt bụng, lương thiện và ngoại hình cũng không tồi, nhưng bây giờ có cô gái nào là không thực tế chứ, con cảm thấy sẽ có cô gái nào đồng ý bên cạnh Quốc Gia sao?” Quách Mỹ Ngọc nhìn Diệp Giai Nhi, lời nói thấm thía: “Giai Nhi à, làm người thật sự phải có lương tâm.”

“Mẹ, chuyện này con đều biết.” Vẻ mặt Diệp Giai Nhi thâm trầm.

Đồng thời, trong lòng cô cũng biết rất rõ ràng những vấn đề này, mấy vấn đề này đều rất thực tế, cho dù ba mẹ không nhắc tới, thì trong lòng cô cũng đã bắt đầu có quyết định rồi.

“Vậy thì tốt, ba mẹ cũng không ép buộc con, con cứ nghĩ kỹ đi.” Dù sao cũng là con gái ruột của mình, Quách Mỹ Ngọc cũng không đành lòng ép cô quá đáng.

Hơn nữa, bà có thể nhìn ra được, trong lòng Giai Nhi đang suy nghĩ về những vấn đề này một cách nghiêm túc.

Giai Nhi được bà nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, bà hiểu rõ tính tình của cô hơn ai hết, Giai Nhi thường không đưa ra quyết định một cách liều lĩnh.

Nhưng, chỉ cần là chuyện cô đã quyết định, thì không có chỗ cho việc bàn bạc nữa, bởi vì đó đều là những điều mà cô đã suy nghĩ kỹ càng hết mức mà quyết định!

Đối với Quốc Gia, trong lòng Giai Nhi không phải không có bất kỳ tình cảm nào, nhưng cảm giác đó là hảo cảm đối với người khác giới, không phải thích, cũng không phải yêu!

"Mẹ nói câu cuối cùng, thực ra nghĩ thông suốt rồi thì sẽ không sao, vốn không phải tất cả mọi người đều có thể lấy được người mình yêu, nhưng không phải họ đều sống vui vẻ hạnh phúc sao? Đôi khi, hôn nhân không liên quan gì đến tình yêu cả."

Câu cuối cùng, Quách Mỹ Ngọc nói từng chữ từng câu, bà nói rất nghiêm túc và trịnh trọng.

Hai giờ sau, Diệp Giai Nhi từ nhà đi về phía bệnh viện, ban đầu Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy cũng dự định cùng nhau đến bệnh viện để thăm Huyên Huyên và Điền Quốc Gia, nhưng cô đã ngăn lại. Điền Quốc Gia vừa kết thúc ca phẫu thuật và cần nghỉ ngơi.

Thay vì đến bệnh viện ngay lập tức, cô đến một cửa hàng bán sản phẩm dinh dưỡng trên đường Giang Nam, định mua một số sản phẩm dinh dưỡng cho Điền Quốc Gia.

Mặc dù đồ ở đường Giang Nam quả thực rất đắt, nhưng có một ưu điểm là sẽ tuyệt đối không có hàng giả.

Sau khi bước ra khỏi cửa hàng dinh dưỡng, nhìn những quý phu nhân từ đối diện đi tới, Diệp Giai Nhi vô cùng cảm thấy oan gia ngõ hẹp.

Bởi vì, người đi tới chính là Tô Tình.

Cô ta luôn ăn mặc rất đẹp, đã ở độ tuổi năm mươi nhưng chỉ ăn mặc giống như ngoài ba mươi tuổi, mặc một chiếc váy tua rua, đi giày cao gót màu bạc, trang điểm tinh xảo.

Nhàn nhạt nhìn hai cái, Diệp Giai Nhi nhấc chân đi về phía trước như không nhìn thấy bà ta.

Tô Tình cũng không nói gì, nhưng lúc này bà Triệu lên tiếng: "Đây không phải là vợ của cậu Thẩm sao?”

Nghe vậy, đám quý bà kia liền nhìn Diệp Giai Nhi từ trên xuống dưới, bình phẩm lẫn nhau, chả bàn bạc gì ngoài việc cô mặc nhãn hiệu gì, tâng bốc mà nịnh nọt.

Nhưng Tô Tình không vui mà mở miệng đính chính: "Là vợ cũ."

Nghe vậy, mặt mấy quý bà liền biến sắc, bắt đầu dùng ánh mắt khác đánh giá.

Trong mắt hiện lên một tia mỉa mai sâu sắc, Diệp Giai Nhi chỉ nghĩ cô đã đủ chán nản rồi, nên cũng mặc kệ, tiếp tục đi về phía trước.

"Vợ cũ? Vậy tại sao bà Thẩm không nói cho tôi biết sớm hơn, có bao nhiêu tiểu thư nhà giàu ở thành phố S muốn kết hôn với cậu Thẩm chứ, đợi về tôi lựa chọn vài cô cho cậu Thẩm gặp?” Một quý bà trong đó nói.

“Không cần, không qua bao lâu nữa có lẽ Hoài Dương nhà chúng tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó sẽ mời các bà đến uống rượu mừng.” Tô Tình nhướng mày thanh tú.

"Thiên kim nhà nào vậy?"

"Đúng vậy, thật tò mò, có bức ảnh nào không cho bọn tôi xem đi?”

"Đương nhiên là có."

Tô Tình đắc ý lấy trong túi ra một tấm ảnh, khinh thường mà quét nhìn qua bóng lưng Diệp Giai Nhi, trong khi mấy quý bà đó tranh giành nhau xem.

Khoảng cách giữa bọn họ không xa lắm, cho nên thanh âm nói chuyện của mấy người đó đều rõ ràng lọt vào tai Diệp Giai Nhi.

Như có như không, dư quang khóe mắt cô hướng ra sau một chút, quả nhiên nhìn thấy mấy người đó đang giành nhau xem một tấm ảnh.

Ừm, đó chắc là ảnh của Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng…

Chỉ là, đều không liên quan gì đến cô cả, cô căn bản không cần phải quay đầu lại nhìn!

Ở nước ngoài bốn năm, ảnh chụp chung của Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng có thể đã đủ dày cho một album ảnh rồi, đâu chỉ một tấm chứ?

Trở lại bệnh viện, Huyên Huyên đã tỉnh, Diệp Giai Nhi bế cô bé đến phòng bệnh của Điền Quốc Gia.

Huyên Huyên ngồi một bên, tròn xoe mắt nhìn Điền Quốc Gia đầy sùng bái: "Chú Điền thật tuyệt, chú Điền là anh hùng!"

Điền Quốc Gia mỉm cười hài lòng, đưa tay xoa xoa mái tóc đen và mềm mại của Huyên Huyên, đúng là trẻ con.

“Còn nữa, mẹ nói hiện tại chú tạm thời không thể cõng Huyên Huyên chạy nữa, nhưng Huyên Huyên có thể đẩy chú Điền.” Huyên Huyên dùng hai tay ôm chặt lấy eo của Điền Quốc Gia: “Chú Điền là anh hùng vĩ đại trong mắt cháu!"

“Mẹ dạy cháu nói à, hay là cháu tự nghĩ ra?” Trái tim của Điền Quốc Gia đều mềm nhũn

"Cháu tự nghĩ ra đó, chú Điền là đại anh hùng, ngày mai cháu sẽ mua cho chú Điền chiếc bánh su ngon nhất, được không?"

“Cháu có tiền không?” Điền Quốc Gia trêu chọc cô bé.

Bàn tay nhỏ bé của Huyên Huyên thò vào túi áo bệnh nhân sờ soạng hồi lâu, mới tìm được một tờ năm ngàn mới tinh: "Chú Điền ơi đủ chưa?"

"Nếu không đủ thì sao?"

"Nếu không đủ thì xin mẹ, cháu thấy trong ví mẹ có nhiều tờ màu xanh lắm!”

Điền Quốc Gia đã cõng cô bé này từ nhỏ đến lớn, đương nhiên biết tờ màu xanh mà cô bé nói là 500 ngàn, đúng là trẻ ranh!

Yên lặng ngồi ở bên cạnh thái táo, Diệp Giai Nhi nhìn chằm chằm cảnh tượng hòa thuận ấm áp trước mặt, cô chợt hiểu ra lời mẹ nói.

Đôi khi, hôn nhân thực sự không liên quan gì đến tình yêu...

Có lẽ, cứ sống đơn giản như vậy cũng khá tốt, đột nhiên, cô lại muốn thử.

Sự sủng ái của Điền Quốc Gia đối với Huyên Huyên, cô nhìn thấy trong mắt và ghi nhớ trong lòng, đối xử với con gái ruột của mình, cũng chính là như vậy.

Cắt táo đã gọt vỏ thành từng miếng, bày lên đĩa rồi đưa cho Điền Quốc Gia và Huyên Huyên.

“Môi trường và khí hậu Tân Hải ấm hơn thành phố S một chút, cho nên hay là đi Tân Hải dưỡng chân đi, được không?” Ngẩng đầu lên, Diệp Giai Nhi nói với Điền Quốc Gia

"Không sao, tôi sẽ ở thành phố S dưỡng chân, cậu đưa Huyên Huyên về Tân Hải được rồi." Điền Quốc Gia gắp một quả táo bỏ vào miệng Huyên Huyên.

Vừa mở miệng, Diệp Giai Nhi đã thốt ra những lời vô cùng mạnh mẽ: "Không được, cậu nhất định phải trở về Tân Hải với chúng tôi!"

Trong lòng cô đang nghĩ gì, Điền Quốc Gia làm sao có thể không rõ?

Anh đưa cái đĩa trong tay cho Huyên Huyên, sau đó thần sắc nghiêm túc nhìn Diệp Giai Nhi: "Giai Nhi, cậu không cần cảm thấy áy náy với tôi, chỉ cần tôi gặp chuyện như vậy xảy ra, cho dù không phải Huyên Huyên, tôi cũng sẽ lao tới cứu, cậu hiểu chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.