Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Hoài Dương chớp chớp mắt, liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ rồi, nhưng sắc trời không sáng lắm.
Ánh mắt lại nhìn về phía bên cạnh, cô đã thay đổi tư thế ngủ thường ngày, không còn áp sát vào anh ngủ, cũng không ôm lấy cạnh hông anh nữa.
Mà là quay lưng về phía anh, co lại như đứa trẻ, ngủ ở cạnh giường.
Anh khẽ nhíu mày, tư thế ngủ của cô khiến trong lòng anh bỗng dâng lên một lửa giận vô hình, môi mỏng nhếch lên, bật ra tiếng hừ lạnh, chỉ hận không bóp chết cô.
Cô thì lại cố tránh xa thêm một chút...
Đúng lúc này, điện thoại rung lên, Thẩm Hoài Dương thu hồi ánh mắt, cầm điện thoại lên, tay vén chăn lên, xuống giường.
"Tổng giám đốc, lúc chín giờ phải đi Trung tâm thương mại thế giới mới thị sát." Âm thanh của trợ lý Trần truyền tới.
"Ừ..." Anh khẽ đáp lại, sau đó bước vào phòng tắm, cúp điện thoại.
Sau đó laị đi vào phòng thay quần áo, khi đi ra, anh đã một thân âu phục, cao lớn mê người, ánh mắt hờ hững lướt qua bàn trang điểm, sau đó rời đi.
Đợi đến khi Diệp Giai Nhi tỉnh lại thì đã là tám giờ sáng, không sớm cũng không muộn, người đàn ông bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Cô đi xuống tầng, đi dạo vài vòng ở vườn phía sau nhà họ Thẩm, hít thở không khí trong lành, tậm trạng thoải mái, xua tan sự nặng nề trong lòng.
Buổi sáng, khi ăn sáng, Tô Tình không có ở đó, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rốt cục có thể bình yên ăn bữa sáng rồi.
Thẩm Trạch Hy cầm bài thi tiếng Anh xuống, đặt ở trước mặt cô, trên gương mặt đẹp đẽ khôi ngô mang theo vẻ chờ mong.
Diệp Giai Nhi uống một ngụm cháo, có chút tức giận nói: "Đây là đang chờ tôi khen cậu sao?"
"Dĩ nhiên rồi." Thẩm Trạch Hy mở miệng tỏ vẻ đương nhiên.
Diệp Giai Nhi nhìn lần lượt từng đề một, hết sức nghiêm túc: "Muốn khen thì cũng có điều kiện, nhưng nếu cậu lại viết sai một từ vựng tiếng Anh thì phải viết lại mười lần."
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy vốn đang ngẩng cao đầu lập tức trở nên hơi tiu nghỉu, vô cùng hối hận về quyết định của mình.
Mà Thẩm Hải Băng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, quan sát hai người.
Nhưng vẫn may, trình độ làm bài thi của Thẩm Trạch Hy cũng không tệ lắm, về cơ bản thì từ vựng và ngữ pháp không sai mấy, nhưng vẫn có mấy đề làm sai.
Ăn sáng xong, Diệp Giai Nhi ngồi ở trên ghế sô pha giảng đề thi tiếng anh cho Thẩm Trạch Hy, Thẩm Hải Băng ngồi ở bên cạnh đọc tài liệu, nhưng mà suy nghĩ lại đang dao động, không ai biết trong lòng cô ta đang nghĩ cái gì.
Mà người giúp việc trong nhà họ Thẩm đang vô cùng bận rộn, đã bắt đầu tíu tít quét dọn nhà họ Thẩm từ trong ra ngoài.
Trung tâm thương mại thế giới mới.
Từ Thiến Thiến đang đi mua sắm với bạn, do cuối năm, trong các trung tâm thương mại đều có hoạt động và giảm giá.
Dù là quần áo mùa đông, hay là bộ sưu tập mùa xuân vừa đưa ra thị trường.
Mà Trung tâm thương mại thế giới mới là khu mua sắm nổi tiếng nhất thành phố S, không chỉ vì vị trí tốt, mà còn vì trang hoàng tráng lệ, tất cả các nhãn hiệu lớn nhất của Âu Mỹ đều tập trung ở đây.
Còn nữa, danh tiếng của Trung tâm thương mại thế giới mới vô cùng tốt, thái độ nhân viên cùng phục vụ hậu mãi đều khiến người ta hết sức hài lòng.
Cho nên, lúc này dòng người ở Trung tâm thương mại vô cùng đông đúc, mọi người đều đang chen chúc.
Cánh tay Từ Thiến Thiến chợt bị kéo lại, sau đó là tiếng người bạn thét chói tai: "Mau nhìn mau nhìn, rất đẹp trai, quá quyến rũ!"
Từ Thiến Thiến thuận mắt nhìn qua, đã thấy một đám đàn ông mặc đồng phục từ bên cạnh đi qua, hình như đang thị sát cửa hàng ở Trung tâm thương mại.
Mà người đàn ông dẫn đầu rõ ràng là Thẩm Hoài Dương, anh đi giữa đám đàn ông như hạc giữa bầy gà, đẹp trai tao nhã.
Những người đàn ông kia đều đi phía sau anh, thái độ lễ độ cung kính, hình như đang báo cáo công việc, nhân viên phục vụ chung quanh cũng khom lưng cung kính chào hỏi anh.
Từ phía này nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt như tượng tạc của anh, lại càng thêm quyến rũ, khiến người ta mặt đỏ tim đập.
"Chà chà, số Giai Nhi thật tốt!" Từ Thiến Thiến cảm thán, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: "Đi, tiếp tục đi mua sắm, bù đắp chỗ trống trong lòng cô đây."
"Công tác chuẩn bị cho cuối năm thế nào rồi?" Thẩm Hoài Dương đi về phía trước, mở miệng hỏi.
"Tất cả đều đã sẵn sàng." Quản lý vội vàng đáp.
"Lúc này chính thức bước vào cửa ải cuối năm, tất cả các công việc đều phải được kiểm tra, nhất là phải kiểm tra từng bức tường phòng cháy của hành lang, còn có lối thoát hiểm, cần phải làm đầy đủ biện pháp phòng cháy, còn nữa, hai ngày nay số trẻ em đến Trung tâm sẽ tăng cao, nên phải tăng thêm bảo vệ, một khi phát hiện trẻ em lạc đường thì phải lập tức thông báo trên loa phát thanh..."
Giọng anh trầm thấp, nhấn mạnh từng câu từng chữ, hết sức uy nghiêm, cuối cùng, anh bỗng thay đổi đề tài: "Mỹ phẩm ở tầng mấy?"
Các vị quản lý đang tập trung tinh thần cao độ, đều đang chăm chú nghe, không dám lơ là, nhưng tổng giám đốc lại đột ngột chuyển đề tài, bọn họ đều hai mặt nhìn nhau, tổng... Tổng... Tổng giám đốc vừa nói gì thế?
Trợ lý Trần phản ứng nhanh nhất: "Tầng năm, thưa tổng giám đốc."
Kết quả, một đoàn quản lý đi theo tổng giám đốc tới tầng năm, Thẩm Hoài Dương đứng trước một gian hàng mỹ phẩm, mở miệng, nói thẳng: "Bộ mỹ phẩm tốt nhất đâu?"
Cô gái đứng quầy cũng sững sờ, lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vội lấy ra một bộ, nói năng hơi lộn xộn: "Tổng giám đốc, đây là bộ mỹ phẩm nổi tiếng nhất, bán rất chạy, hơn nữa phản hồi của khách hàng cũng rất tốt, mùa đông làn da bị nứt nẻ, sau khi dùng bộ này da sẽ mềm mượt."
Thẩm Hoài Dương liếc nhìn bộ mỹ phẩm màu vàng nhạt, dùng tay lật qua lật lại, xem sách hướng dẫn: "Thành phần hóa học thì sao?"
"Bộ này dùng thành phần chính là thuốc Đông y thuần thiên nhiên, có mùi dược liệu nhẹ, thành phần hóa học chỉ chiếm ba phần trăm..."
"Ừm, gói bộ này lại..." Anh hờ hững nói, các quản lý cấp cao phía sau đều đầu váng mắt hoa, tổng giám đốc làm thế có nghĩa gì nhỉ?
Nhưng không ai dám đặt câu hỏi, chỉ nhìn tổng giám đốc Thẩm cầm trong tay bộ đồ trang điểm đã được đóng bọc kỹ càng.
Bọn họ lập tức thị sát công việc mỗi tầng, bao gồm vệ sinh, lối thoát hiểm, lễ nghi phục vụ, nhưng ánh mắt chỉ cần vừa tiếp xúc hộp đồ trang điểm khẽ lắc lư trong tay tổng giám đốc Thẩm, thì lại có chút choáng váng, luống cuống.
Thẩm Hoài Dương thì trái lại, gương mặt vẫn đẹp như thường ngày, cảm xúc không có gì thay đổi, bước từng bước dài về phía trước, mọi người theo sát phía sau.
Một đoàn người trùng điệp, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhà họ Thẩm.
Sau khi Diệp Giai Nhi giảng xong đề thi tiếng Anh cho Thẩm Trạch Hy thì đã là hai giờ chiều.
Do ăn sáng muộn, nên giờ cô vẫn chưa thấy đói.
Mà Thẩm Trạch Hy có nghị lực hơn tưởng tượng rất nhiều, thay xong quần áo, liền đi trạm xăng dầu.
Cậu ta chưa nghỉ việc ở trạm xăng dầu, cũng không có ý định nghỉ, cả kỳ nghỉ đông cậu ta đều làm thêm ở đây.
Thẩm Trạch Hy không cho cô nói với Tô Tình về chuyện này, nói là muốn giữ bí mật.
Nhưng mà cậu ta cũng suy nghĩ nhiều rồi, với quan hệ giữa cô và Tô Tình thì chắc chắn không khả năng có ngày cũng ngồi nói chuyện phiếm vui vẻ trên ghế sô pha.
Sau đó, một loạt tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Diệp Giai Nhi nhìn màn hình báo thấy là Điền Quốc Gia gọi tới.