Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 76: Chương 76: Cám ơn anh đã tặng quà cho tôi




Nghĩ đến những chuyện đêm qua, cô hơi lưỡng lự một lát, nhận điện thoại: "Alo."

"Giai Nhi, trưa nay cậu có rảnh không, tôi muốn mời cậu ăn cơm." Âm thanh Điền Quốc Gia từ đầu dây kia truyền tới, vẫn chất phác như vậy.

"Được, cậu hãy chọn địa điểm đi, sau đó gọi điện thoại cho tôi." Diệp Giai Nhi lập tức đồng ý. Cô cảm thấy, mình vẫn luôn nợ anh ta một lời xin lỗi.

Cô không ở lại nhà họ Thẩm nữa, cô nói với nhà bếp không cần nấu cơm trưa cho cô, rồi đi ra ngoài.

Cô và Điền Quốc Gia hẹn gặp ở trước cửa quán cà phê, anh ta mặc bộ đồng phục cảnh sát màu xanh, nhìn càng có vẻ rắn rỏi, uy nghiêm, quang minh lẫm liệt.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Quốc Gia mặc đồng phục, cảm giác đúng là khá tốt.

"Xin chào cảnh sát Điền." Cô khẽ mỉm cười mở miệng, có chút tinh nghịch chào hỏi anh ta.

Nghe vậy, Điền Quốc Gia hơi mất tự nhiên: "Giai Nhi, cậu đừng giễu cợt tôi nữa, thời tiết quá lạnh, hãy vào trong ngồi đi."

Quán cà phê mở thiết bị sưởi ấm áp, vừa đi vào, Diệp Giai Nhi đã cảm thấy nóng, muốn cởi áo khoác trên người xuống.

Thấy thế, Điền Quốc Gia ngăn cản cô: "Cậu đang mang thai, cơ thể không thể so với bình thường, hãy chịu đựng một chút thì hơn."

"Cậu đúng là rất chu đáo." Diệp Giai Nhi mỉm cười, không tiếp tục cởi áo nữa, ngồi xuống trong phòng, cô mở miệng: "Xin lỗi cậu."

Nghe vậy, Điền Quốc Gia hơi sững sờ, sau đó xoa xoa hai tay, có chút bối rối nói: "Người nên nói xin lỗi phải là tôi, tôi còn chưa làm rõ tình huống đã mạo muội đường đột nói ra những lời đó, có phải dọa cậu rồi hay không?"

Diệp Giai Nhi lắc đầu: "Quốc Gia, cậu rất chân thành, hơn nữa lại chững chạc, tôi thật rất tán thưởng cậu."

Rõ ràng, càng được khen, Điền Quốc Gia càng bối rối: "Cảm ơn, dù thế nào, tôi vẫn nợ cậu lời xin lỗi."

Giai nhân trong lòng đã kết hôn, dù không khỏi hụt hẫng, nhưng lại vẫn phải chúc phúc cô.

"Đừng khách sáo như vậy, chúng ta có thể trở thành bạn tốt, còn nữa, cậu có yêu cầu gì đối với bạn gái không?"

Điền Quốc Gia khẽ xoa xoa hai tay: "...... Cũng không có yêu cầu gì... chỉ cần có cảm giác... là được..."

Diệp Giai Nhi cười một tiếng, tiện tay cầm điện thoại lên gọi cho Thiến Thiến, nói là mời cô ấy uống cà phê, Từ Thiến Thiến lập tức đồng ý.

Nhưng một lát sau, khi đến nơi, vừa nhìn thấy Điền Quốc Gia, Từ Thiến Thiến đã chớp chớp mắt.

Diệp Giai Nhi đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói với Từ Thiến Thiến: "Cậu cảm thấy Quốc Gia thế nào?"

Từ Thiến Thiến thẳng thắn: "Ngốc nghếch."

Nghe vậy, cô không khỏi nhăn trán, lại nhìn về phía Điền Quốc Gia: "Cậu cảm thấy Thiến Thiến thế nào?"

"Cởi mở, thẳng thắn." Điền Quốc Gia vẫn chân thành.

Hai tay Diệp Giai Nhi vỗ bàn một cái, nhìn hai người: "Hai cậu đúng là một đôi do trời đất tạo nên, thấy thế nào?". Truyện Trinh Thám

Từ Thiến Thiến cởi áo khoác xuống, ngồi ở trên ghế sô pha, không để ý đến, mà mở miệng nói: "Giai Nhi, rốt cuộc quan hệ giữa cậu và anh Thẩm là như thế nào?"

Cũng không cần thiết giấu giếm nữa, cô hờ hững mở miệng: "Quan hệ vợ chồng."

"Xì! Sáng nay, tôi còn nhìn thấy anh ta ở Trung tâm thương mại thế giới mới, hình như đang thị sát công việc, đẹp trai đến không hợp lẽ trời, sao số cậu lại tốt như vậy chứ?" Từ Thiến Thiến vẻ mặt hâm mộ.

"Điều này có gì đáng hâm mộ, hôn nhân giống như là một đôi giày, cảm nhận bên trong như thế nào chỉ có mình cậu biết, bề ngoài đẹp đẽ hoa lệ, cũng không có nghĩa đi vào sẽ dễ chịu."

Từ Thiến Thiến nhìn cô chằm chằm: "Sao tôi cảm thấy cậu đang biểu lộ cảm xúc trong lòng thế? Chẳng lẽ trong hôn nhân của cậu xuất hiện người thứ ba sao?"

Diệp Giai Nhi cười nhạt: "Chỉ ăn ngay nói thật mà thôi."

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gả cho người đàn ông xuất sắc như vậy, cũng đúng là một chuyện đáng lo, bên ngoài nói không chừng có bao nhiêu phụ nữ đang muốn quyến rũ anh ta đấy, cậu hãy lưu ý một chút."

"Thời gian cũng không sớm nữa, tôi đi về trước nhé, hai người các cậu hãy ngồi trò chuyện một lát đi, nói không chừng lại hợp nhau đấy." Cô dời chủ đề.

Từ Thiến Thiến nhíu chặt mày, đều là bạn học, sao cái kiểu xem mắt này lại khiến cô cảm thấy khó chịu như thế?

Mà tất nhiên Điền Quốc Gia cũng không cảm thấy tốt hơn cô bao nhiêu, ánh mắt vẫn luôn dán lấy Diệp Giai Nhi, cũng sốt ruột muốn rời đi.

Thấy thế, Diệp Giai Nhi không khỏi bật cười: "Cô ấy đâu có ăn cậu, cảnh sát Điền, cậu căng thẳng như vậy làm gì?"

Cô đưa tay vỗ vỗ bờ vai Điền Quốc Gia mấy lần, sau đó, cô rời đi, để hai người ở lại.

Màn đêm buông xuống.

Thẩm Hải Băng đang hâm nóng sữa bò ở phòng bếp, mấy ngày nay ban đêm mất ngủ, nên không dám uống cà phê nữa, nếu còn uống, thì chắc chắn cả đêm sẽ không ngủ được.

Hâm xong sữa bò, cô ta rót sữa bò trắng tinh vào trong cốc, rồi bưng ra khỏi phòng bếp.

Vừa ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng cao lớn đó đi đến góc rẽ cầu thang, mà trong tay anh còn cầm theo hộp mỹ phẩm.

Mỹ phẩm, anh mua cho ai thế?

Trái tim Thẩm Hải Băng đập rộn lên, đôi mắt chăm chú nhìn bóng dáng đã biến mất trong tầm mắt.

Anh cầm hộp mỹ phẩm lên tầng, vậy còn có thể tặng ai chứ, tất nhiên là Diệp Giai Nhi...

Tim cô ta càng đập mạnh, cốc sữa bò trong tay hơi lắc lư, trong lòng không nói ra được là mùi vị gì.

Thẩm Hoài Dương đẩy cửa phòng ra, bóng dáng mảnh khảnh đó đang ngồi trước bàn trang điểm, trên mặt đắp mặt nạ, đang loay hoay laptop.

Anh chân dài sải bước đi đến, khẽ ho một tiếng, làm như vô tình ném hộp mỹ phẩm trước mặt cô, sau đó cởi áo khoác, treo ở một bên.

Diệp Giai Nhi ngẩng đầu, lướt nhìn hộp mỹ phẩm, sau đó ánh mắt lại hờ hững dừng trên laptop, cô đang chơi đấu địa chủ, cô là địa chủ.

Thẩm Hoài Dương khẽ híp mắt, đứng ở phía sau, liếc nhìn cử động của cô.

Hình như cô không nhìn thấy hộp mỹ phẩm, cứ tiếp tục chơi tú lơ khơ, cô có tứ quý hai, còn có Joker, bài vô cùng tốt.

Lúc lâu sau, ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ xuống bàn phát ra tiếng vang lanh lảnh, muốn thu hút sự chú ý của cô, sau đó, trong giọng nói như có như không xen lẫn một chút mất tự nhiên.

"Vợ này, mỹ phẩm tặng em..."

Diệp Giai Nhi không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Ai tặng tôi thế?"

"..." Con ngươi tĩnh mịch của Thẩm Hoài Dương đảo một cái, môi mỏng bật ra tiếng hừ lạnh: "Vợ cảm thấy là ai tặng?"

Mỹ phẩm đang ở trong tay anh, thì còn có thể là ai tặng cho cô nữa chứ?

"Anh đây xác định là tặng cho tôi, mà không phải đưa sai à, nếu không tôi dùng rồi, chồng lại hối hận thì xem như đã muộn rồi."

Nghe vậy, trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương có vẻ buồn bực, âm thanh cũng trở nên trầm thấp lạnh lùng: "Hình như tôi vẫn chưa uống say đến mức đó..."

"Ồ, cảm ơn." Cô vẻ mặt hờ hững, cảm xúc không hề dao động.

Bị hoàn toàn xem nhẹ, cộng thêm thái độ qua loa như thế của cô, Thẩm Hoài Dương cảm thấy tức tối, đứng dậy, đứng ở sau lưng cô.

Bài trong tay tổng cộng còn lại tám quân, tứ quý hai, Joker, còn có một đôi ba.

Anh khẽ động môi mỏng, híp mắt, cố ý trầm giọng nói: "Tứ quý hai mang đôi ba..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.