Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 77: Chương 77: Tôi có phải vật thí nghiệm không?




Con chuột trong tay Diệp Giai Nhi đang nhấn chọn bài, không ngờ anh lại đột nhiên lên tiếng, tay cô theo bản năng bấm chọn bốn con 2 và đôi 3.

Sau khi bấm vào cô mới hoàn hồn, quay người lại trừng mắt nhìn anh: “Lẽ nào anh không có chút hiểu biết gì sao? Bốn con 2 là bom đấy, chọn chúng làm gì?”

Không biết chơi bài còn chỉ đạo lung tung phía sau, vậy thì gọi là chơi bài cái gì?

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương cong lên, bàn tay to thong thả cởi cà vạt trên chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu, anh ngồi xuống sofa: “Không phải chỉ là chơi bài sao? Cô có nhất thiết phải tập trung như vậy không?”

Cuối cùng cô cũng chịu để ý đến anh, nhưng không phải vì đồ mỹ phẩm mà vì một ván bài…

“Không phải chỉ là chơi bài sao? Anh biết gặp được bộ bài này khó thế nào không? Không hiểu thì đừng chỉ trỏ lung tung, được không?”

Cô vẫn còn chưa hết giận, động vào là lại bốc hoả, tối nay chơi 10 ván thì 9 ván không có bom, thua sạch cả vốn, đậu cũng mất sạch.

Ván cuối cùng mãi mới gặp may được bộ bài đẹp, có thể làm lại cuộc đời, kết quả…

“Chẳng phải chuột trong tay cô Thẩm sao? Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở mà thôi, bài chẳng phải vẫn do cô tự bấm đó ư?”

“…” Diệp Giai Nhi lườm anh, có ý tốt nhắc nhở? Đúng là nực cười!

“Anh đã từng chơi bài chưa? Anh biết đấu địa chủ chơi như nào không? Còn nữa, bom là thế nào, anh có hiểu không?”

Đôi mắt đen của Thẩm Hoài Dương nheo lại nhìn cô, độ cong của đôi môi mỏng dường như dần lan rộng, sau đó anh nhìn vào màn hình rồi bảo: “Đến lượt cô đánh bài rồi đấy, chọn Joker đen đi…”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi nhanh chóng nhìn về màn hình.

Cô chọn bốn con 2 và đôi 3, đối phương dùng bốn con 5 cho cô nổ, sau đó lại đánh ra con 8.

Nếu bây giờ đánh Joker đen vậy chẳng phải cô sẽ gỡ được bom sao?

Tức giận khịt mũi lạnh lùng, cô mặc kệ anh rồi đánh cả 2 con Joker ra, nổ bốn lần đã gần thắng được 5000 đậu vui vẻ.

Cô cúi đầu nhìn thời gian, 9h40 - đến lúc đi ngủ rồi, cô đứng dậy đi vào phòng tắm.

Anh liếc nhìn cô, sau khi bóng lưng cô biến mất, thân hình cường tráng của anh di chuyển, ngồi trước màn hình máy tính, bàn tay to bắt đầu bấm chuột.

Khi Diệp Giai Nhi đi ra thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Người đàn ông cao lớn ngồi trước máy vi tính màu hồng của cô, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, trên khuôn mặt không có cảm xúc gì, tay vẫn đang khẽ nhấp chuột.

Thấy vậy, cô sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

Ai không biết còn tưởng anh đang xem tài liệu quan trọng gì, nhưng hóa ra là anh chỉ đang chơi đấu địa chủ mà thôi…

Định thần lại, Diệp Giai Nhi bước lên trước vài bước, thấy một dòng chữ hiện lên trên màn hình: Đậu vui vẻ của bạn không đủ 1000, mời nạp thêm đậu rồi lại tới tham gia trò chơi.

Cô khoanh tay trước ngực, nhàn nhã đứng sau lưng anh với vẻ mặt lạnh lùng.

Cảm giác được bóng đen bao phủ sau lưng, Thẩm Hoài Dương day đầu mày, dường như lộ ra chút ngượng ngùng, anh hắng giọng lên tiếng:

“Tắm xong rồi à? Hình như hôm nay hơi đen…”

Anh nói rồi còn cố ý nhìn lướt qua cô, không đợi cô lên tiếng đã đi vào phòng tắm.

Diệp Giai Nhi gập laptop lại, tức giận lạnh lùng bảo: “Tổng giám đốc thì làm gì? Trò đấu địa chủ cũng không biết.”

Qua cánh cửa phòng tắm hơi mở, Thẩm Hoài Dương có thể nghe thấy rõ ràng, môi mỏng khẽ cong lên, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi xoa cằm, cực kỳ gợi cảm.

Nhận xét của cô Thẩm thật độc đáo! Ai quy định là tổng giám đốc thì đều phải biết chơi đấu địa chủ?

Tuy nhiên cô Thẩm đã bình tĩnh, lạnh nhạt mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng thấy cô nổi giận, cảm giác này khá tốt…

Diệp Giai Nhi ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt vô tình nhìn qua bộ hộp mỹ phẩm, chỉ nhìn bao bì cũng biết là mỹ phẩm cao cấp.

Tặng cô ư?

Nụ cười nơi khoé miệng Diệp Giai Nhi hơi trào phúng, anh tặng cô trong tâm trạng thế nào? Lòng cô đầy tò mò.

Vì cô là vợ anh, là người thể hiện tình cảm ngọt ngào trước mặt người ngoài?

Hay là cảm thấy những gì mình nói hôm đó hơi nặng nên dùng nó để bày tỏ lời xin lỗi với cô?

Tuy nhiên theo cô thấy, khả năng của ý sau gần như bằng 0.

Sau khi loay hoay hộp mỹ phẩm một hồi cô mới mở được bao bì, bên trong đều là tiếng Hàn, cô không nổi chữ nào.

Thẩm Hoài Dương bước ra khỏi phòng tắm, một mùi hương cam thoang thoảng xộc vào mũi, tươi mát, tự nhiên và rất dễ ngửi.

Bàn tay to vén chăn lên, anh nằm xuống, tầm mắt nhìn vào tấm lưng mảnh mai.

Bàn tay thon dài trắng nõn của cô đang bóp kem dưỡng vào lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng vỗ đều lên mặt, mềm mại dịu dàng khiến lòng người lay động.

“Hiệu quả của mỹ phẩm thế nào?”

Đôi mắt anh khẽ chuyển động, khoé miệng nhếch lên dường như chỉ là vô tình lên tiếng.

Nếu nghe kỹ thì sẽ thấy trong giọng điệu có xen lẫn sự kỳ vọng, như muốn được khen ngợi.

Tuy nhiên câu nói này lọt vào tai Diệp Giai Nhi lại có ý khác, động tác trong tay cô dừng lại, nhìn anh.

“Anh tặng tôi bộ mỹ phẩm này không phải là để tôi kiểm tra hiệu quả của nó đấy chứ? Tôi là vật thí nghiệm sao?”

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương cứng đờ, nhưng chỉ trong chốc lát đã bình thường trở lại, nhanh đến mức người ta còn chưa kịp phát hiện.

Tuy nhiên khuôn mặt vốn đang lười biếng của anh đã trở nên hoàn toàn u ám, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, đôi mắt hơi híp lại lạnh lùng nhìn cô.

Anh cứ nhìn cô như thế một lúc rồi di chuyển ánh mắt, thân thể thon dài nằm xuống giường, lồng ngực cường tráng không ngừng phập phồng lên xuống.

Lời giải thích không nói ra được, còn vật thí nghiệm thì đương nhiên không phải.

Cơn giận tụ lại trong ngực, nén xuống không được mà trút ra cũng không xong, anh chỉ có thể mặc cho nó phập phồng lên xuống.

Thấy anh không nói gì, Diệp Giai Nhi đặt hộp mỹ phẩm lên bàn trang điểm, cảm giác trào phúng dần lan ra tạo thành cảm giác chua xót, nhưng vẻ mặt cô vẫn thờ ơ, hờ hững.

Sáng sớm hôm sau.

Mấy người quây quần bên bàn để ăn sáng, bầu không khí thật yên tĩnh.

Tô Tình lên tiếng: “Hoài Dương, Giai Nhi, lát nữa hai con đến trung tâm mua sắm với mẹ nhé, chúng ta đi mua quần áo.”

Thẩm Hoài Dương nhướng mày, vẻ mặt lãnh đạm: “Mẹ, con phải đến công ty…”

“Ngày mai là Tết rồi, công ty cũng được nghỉ, con còn đến công ty làm gì?” Tô Tình hơi bất mãn: “Có phải không muốn đi mua sắm với mẹ không? Bây giờ con đã bắt đầu ghét bỏ mẹ rồi à?”

Những ngón tay mảnh khảnh của anh đặt lên day đầu mày, vẻ mặt hơi bất lực.

Thấy vậy Tô Tình vội nói ngay: “Quyết định thế nhé, ăn sáng xong chúng ta xuất phát.”

Từ đầu đến cuối bà ta không hề hỏi ý của Diệp Giai Nhi mà tự đưa ra quyết định.

Diệp Giai Nhi nhướng mày không quan tâm lắm, dù sao cô cũng quen rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.