Cuối cùng Tô Tình lại nhìn sang Thẩm Hải Băng, ánh mắt loé lên: “Xem trí nhớ của tôi này, suýt nữa thì quên mất Hải Băng. Hải Băng à, em có muốn đi cùng không?”
“Chiều nay tôi có hẹn đi liên hoan với bạn rồi, không đi đâu.”
Thẩm Hải Băng nở nụ cười trong sáng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại vô tình mà như cố ý liếc nhìn Thẩm Hoài Dương.
Thẩm Hoài Dương như không phát hiện, anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, đuôi mắt liếc nhìn cô gái bên cạnh.
Diệp Giai Nhi chẳng hề để tâm đến hai người, cô ăn cháo thỉng thoảng sẽ thấp giọng nói với Thẩm Trạch Hy vài câu, giọng điệu rất nhỏ, chỉ hai người có hể nghe thấy.
Thấy vậy, đôi mắt đen và sâu của anh từ từ nheo lại, nhìn chằm chằm hai người…
“Được rồi, lát nữa tụi chị đi trước nhé.” Tô Tình cười bảo.
Ăn sáng xong, ba người rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Hải Băng và Thẩm Trạch Hy.
Thẩm Trạch Hy nhìn thời gian, lười biếng vươn vai, từ trên sofa đứng dậy: “Cháu đi đây cô.”
Thẩm Hải Băng hoàn hồn, ngờ vực hỏi: “Cháu đi đâu?”
“Tất nhiên là đi làm thêm rồi, cháu vẫn chưa được nghỉ, Tết cũng không được nghỉ.”
Thẩm Hải Băng nhíu mày: “Trạch Hy, sao cháu phải làm vậy chứ?”
“Cô à, đây gọi là tự tìm niềm vui đó, lên kế hoạch và chuẩn bị cho tương lai.”
Thẩm Trạch Hy lắc đầu, nhẹ giọng ngâm nga một khúc hát: “Thế giới của tôi không ai hiểu, chỉ có một mình tôi hiểu, một ngày nào đó trong tương lai, trời sẽ sáng…”
Cậu ta vừa ngâm nga vừa bước ra khỏi nhà họ Thẩm, trên người toát lên sức trẻ và quyến rũ của thanh niên.
Cuối cùng trong phòng khách chỉ còn lại một mình Thẩm Hải Băng, và người giúp việc đi qua đi lại.
Ngày mai là Tết, Tô Tình bảo người giúp việc quét dọn sạch sẽ một lượt từ trong ra ngoài, không được bỏ qua một ngóc ngách.
Đột nhiên Thẩm Hải Băng có cảm giác sâu sắc, cuộc sống này của Tô Tình có thú vị không?
Công việc của anh trai vốn bận rộn, một năm bốn mùa cũng không thấy về nhà mấy, suốt ngày ở lại huyện Thiểm.
Bây giờ anh lại có người mình yêu ở ngoài, đương nhiên lại càng không về nhà họ Thẩm.
Một mình Tô Tình ở trong nhà họ Thẩm rộng lớn, chẳng trách càng ngày càng trở nên tầm thường, cay nghiệt.
So với Tô Tình của mười năm trước, Tô Tình bây giờ đúng là một trời một vực.
Thực lòng mà nói, thân là phụ nữ, bà ta thực sự khá thảm thương.
Nhưng nghĩ lại lời lúc nãy trên bàn ăn, thiện cảm trong lòng Thẩm Hải Băng lại hoàn toàn biến mất.
Một người phụ nữ suốt ngày nghĩ cách trào phúng, chọc tức bạn, sao bạn có thể thông cảm cho bà ta được?
Cô ta nhớ lại bộ mỹ phẩm Thẩm Hoài Dương cầm tối qua, trong lòng khẽ lay động, đầy tò mò.
Rốt cuộc anh định tặng bộ mỹ phẩm đó cho Diệp Giai Nhi hay là giữ lại để tặng cho cô ta?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hải Băng hơi bồn chồn, tình cờ nhìn thấy người giúp việc cầm chìa khoá của nhà họ Thẩm đi lên tầng hai.
Mắt cô ta sáng lên, gọi người giúp việc lại: “Cô cầm chìa khoá nhà họ Thẩm làm gì vậy?”
“Bà chủ bảo chúng tôi dọn dẹp phòng sách của cậu chủ.”
“Ừm, mở cửa phòng sách của cậu chủ xong đưa chiều khoá cho tôi, tôi lên gác xép tìm vài thứ.” Thẩm Hải Băng như ma xui quỷ khiến nói.
“Cô chủ có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần, một mình tôi là được rồi.” Thẩm Hải Băng cười nhẹ với người giúp việc.
Khi cầm chìa khoá đứng trước cửa phòng Thẩm Hoài Dương, Thẩm Hải Băng tỉnh táo lại như bị dội một xô nước đá từ đầu đến chân.
Bây… Bây giờ… cô ta đang làm gì vậy?
Sao cô ta lại có suy nghĩ này chứ?
Khuôn mặt Thẩm Hải Băng khẽ thay đổi, ngay cả cô ta cũng không hiểu nổi tại sao mình lại trở nên thế này, như thể bị thứ gì đó mê hoặc, hoàn toàn không tự chủ được.
Lý trí nói với cô ta rằng lúc này mình nên xoay người đi xuống tầng.
Nhưng hai chân lại như bị rót chì, không thể nhúc nhích.
Không có ai ở trong nhà họ Thẩm, đi vào xem thì có sao?
Sẽ không có ai biết, hơn nữa cô ta cũng không chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng thì có sao?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, tay Thẩm Hải Băng lại vô thức cắm chìa khoá vào, mở cửa.
Cửa phòng mở ra, ánh mắt cô ta đảo một vòng quanh phòng.
So với ba năm trước, cách trang trí đồ trong phòng anh không có gì thay đổi, nếu nói thay đổi thì chỉ là có thêm hơi thở của phụ nữ.
Hơn nữa trên giường có hai chiếc chăn, rất rõ ràng, hai người họ ngủ chung giường.
Nghĩ vậy, tim cô ta đau nói, như có con dao cứa vào đau dữ dội.
Thẩm Hải Băng đi về phía trước, phát hiện bộ mỹ phẩm đã được tháo rời trên bàn trang điểm, cơ thể cứng đờ tại chỗ.
Khoé miệng cô ta cong lên, nụ cười vô cùng mỉa mai.
Cô ta tự mình tưởng bở, còn đoán bộ mỹ phẩm đó có lẽ là tặng cho mình…
Mà anh mang vào phòng là để chờ cơ hội thích hợp rồi mới lấy ra.
Lúc này những suy đoán đó đều trở nên nực cười, chẳng khác nào một cái tát vả thẳng vào mặt cô ta.
Còn nói Tô Tình đáng thương, cô ta có hơn Tô Tình chỗ nào?
Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn đặt bên hông siết chặt từng chút, vẻ dịu dàng trên mặt Thẩm Hải Băng dần trở nên khó coi.
Hoá ra cảm giác tự vả là như thế này.
Nhưng tại sao anh lại tặng mỹ phẩm cho Diệp Giai Nhi?
Cô ta không hiểu, nhiều hơn cả là suy nghĩ lung tung, còn có kinh hoàng, sợ hãi…
Lần đầu tiên Diệp Giai Nhi cảm thấy đi mua quần áo là một việc mệt mỏi đến vậy.
Tô Tình mang cả đống quần áo vào phòng thử đồ, sau đó mặc thử từng bộ.
Thân hình thon dài của Thẩm Hoài Dương dựa vào ghế sofa mềm mại, tay trái chống cằm, tay phải lật xem tạp chí.
Anh ngước mắt lên nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô gái, bàn tay to vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình: “Cô Thẩm.”
Diệp Giai Nhi chỉ liếc anh một cái rồi mặc kệ, vẫn đứng dựa vào tường như cũ.
Thẩm Hoài Dương nhướng mày, đôi môi mỏng nhếch lên, trầm giọng nhắc nhở: “Mẹ mà thử quần áo thường sẽ thử hơn ba tiếng đấy…”
Nghe vậy cô mới nhúc nhích, đi tới sofa, ngồi xuống vị trí cách anh xa nhất, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân hơi nhức của mình.
Mất ba tiếng đồng hồ thì sao cô phải tự gây khó dễ cho mình?
“Cô Thẩm định cứ mang thái độ này sao?” Anh đặt tạp chí trên tay xuống, nhìn cô.
Diệp Giai Nhi nhẹ giọng hỏi: “Thái độ của tôi làm sao?”
“Thờ ơ, xa cách, lạnh lùng, đây là thái độ mà một người vợ nên có à?”
Thẩm Hoài Dương cao giọng, lộ vẻ không hài lòng, bàn tay anh còn gõ nhẹ lên quyển tạp chí, phát ra tiếng động.
“Anh Thẩm có thể quản lý được tập đoàn Thẩm thị, lẽ nào còn có thể kiểm soát được cả thái độ của tôi? Dù thái độ gì thì cũng là tự do của tôi, anh không có quyền xen vào đúng không?”
Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, đang định nói thì Tô Tình đi tới, cầm mấy bộ quần áo trong tay: “Giai Nhi, đi thanh toán.”