Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 79: Chương 79: Thật ra, như thế này cũng rất tốt




Diệp Giai Nhi nhíu mày, sắc mặt hơi đổi, không phải cô sợ thanh toán, mà là sợ tiền trong thẻ không đủ.

Dù sao, quần áo mà Tô Tình mua có giá quá cao.

Mà thực sự cô cũng không dự liệu được, Tô Tình sẽ làm như vậy...

Nhưng mà việc đã đến nước này, rõ ràng không thể không đi tới nhận quần áo.

Diệp Giai Nhi nở nụ cười, khẽ đáp một tiếng, đi tới, nhận lấy quần áo, một áo lông thú, cộng với một váy da.

Cô nhấc nhấc trọng lượng áo khoác trong tay, hơi nhíu mày lại một chút, đây là áo lông thú thật hoàn toàn, giá cả chắc chắn sẽ không thấp.

Ngay trước mặt Tô Tình, tất nhiên không thể hỏi giá cả, cô chỉ khẽ cười nói: "Xin hỏi, tính tiền ở đâu?"

"Bên này, mời đi theo tôi." Cô gái hướng dẫn mua hàng mỉm cười, đi ở phía trước dẫn đường.

Diệp Giai Nhi cầm quần áo đi theo phía sau, sau khi ra khỏi quầy chuyên bán quần áo, cô kéo ra xem nhãn hiệu, nhìn giá cả.

Áo khoác lông thú giá ba trăm triệu, váy ngắn giá sáu mươi triệu, hai loại tổng là ba trăm sáu mươi triệu, nhưng trong thẻ cũng chỉ có ba trăm triệu, còn là toàn bộ số tiền lương cô đi làm hai năm nay tiết kiệm được.

Mắt thấy sắp đi đến quầy tính tiền, cô bỗng cảm thấy rất đau đầu, không thể không thanh toán, nhưng lại không đủ tiền để thanh toán, vậy phải làm thế nào?

"Thưa cô, xin hỏi cô quét thẻ hay là trả tiền mặt?" cô gái hướng dẫn mua hàng vẫn lễ phép mỉm cười.

"..." Diệp Giai Nhi nhíu mày, không nói gì.

Còn trả tiền mặt, với dáng vẻ này của cô, ngay cả túi cũng không mang, có thể lấy đâu ra ba trăm sáu mươi triệu tiền mặt chứ?

Ngay khi cô còn đang bối rối, khó xử thì Thẩm Hoài Dương đi tới, ánh mắt lướt qua người cô, sau đó đưa thẻ ngân hàng cho cô gái hướng dẫn mua hàng: "Quét thẻ."

"Vâng, tổng giám đốc." cô gái hướng dẫn mua hàng nhận lấy thẻ.

Diệp Giai Nhi nhìn anh: "Sao anh lại tới đây?"

Anh liếc nhìn cô, nhíu mày: "Tôi không đến, em có cách trả tiền sao?"

Nghe vậy, cô mím môi, lặng im, không nói gì.

"Tổng giám đốc, mời anh ký tên." Cô gái hướng dẫn mua hàng đưa hóa đơn tới.

Thẩm Hoài Dương đưa tay cầm bút lên, múa bút như rồng bay phượng múa mấy cái là đã ký xong tên, sau đó trầm giọng nói với cô: "Em đi qua trước..."

Diệp Giai Nhi đáp lời, nhìn thẳng anh, cầm quần áo đã được đóng gói kỹ càng, đi vào quầy chuyên kinh doanh quần áo.

"Thanh toán rồi hả?" Tô Tình đang ngồi ở trên ghế sô pha uống nước, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên.

"Đã thanh toán rồi ạ, mẹ còn muốn mua gì không?" Diệp Giai Nhi cười gượng.

May mà, Tô Tình không có ý định tiếp tục đi dạo nữa, lắc đầu: "Những thứ cần mua đã mua rồi, quay về nhà họ Thẩm thôi."

Hai người còn đang nói thì Thẩm Hoài Dương sải bước đi tới, Tô Tình cười: "Hoài Dương, con đã đi đâu thế?"

"Nhà vệ sinh..." Anh vẻ mặt hờ hững, môi mỏng khẽ động.

Diệp Giai Nhi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn gương mặt tuấn tú của anh, nhưng không ngờ, lại chạm phải đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh.

Trái tim như bị cái gì đó nhẹ nhàng kích thích, cô vội vã quay đầu, dời mắt đi chỗ khác.

Khi đi qua quầy bán quần bán quần áo nữ, Thẩm Hoài Dương bỗng dừng bước, ánh mắt dừng lại trên một chiếc áo khoác màu quả hạnh, kiểu dáng đơn giản, trang nhã.

Anh hơi hất hàm, nói với nhân viên bán hàng: "Lấy chiếc áo khoác đó xuống."

Diệp Giai Nhi nhíu mày có vẻ hơi nghi hoặc, nhưng cũng không để ý, suy nghĩ của tổng giám đốc Thẩm, người bình thường làm sao có thể thấu hiểu được.

Thẩm Hoài Dương dùng tay nhấc áo khoác màu hạnh đưa cho Giai Nhi: "Đi thử xem..."

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không khỏi khẽ giật mình, ngẩn người đứng thẳng ở đó, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

Mà vẻ mặt Tô Tình cũng hơi đổi, nhưng nghĩ đến gì đó, lại giãn ra.

Sự chú ý của Hoài Dương đã dần dần dời khỏi Thẩm Hải Băng, đó là một chuyện tốt, bà ta không có lý do đi ngăn cản.

Cuối cùng, vẫn là cô gái bán hàng mở miệng, Giai Nhi mới lấy lại tinh thần, đi vào phòng thử áo, thay áo khoác.

Màu hạnh tôn da, sau khi Diệp Giai Nhi mặc vào, gương mặt càng trở nên trắng nõn tinh tế, áo khoác dài đến giữa gối, rất có phong cách, tao nhã, khí chất bỗng tăng lên.

"Lấy cái này, gói lại..." Thẩm Hoài Dương nhíu mày có vẻ kinh ngạc, sau đó, hài lòng gật đầu.

Mà Tô Tình cũng hiếm khi mở miệng tán thưởng: "Cái này đúng khá đẹp."

Đến tận khi cầm áo trong tay, Diệp Giai Nhi vẫn còn suy nghĩ xuất thần, cô không hề nghĩ đến, áo khoác lại là mua cho mình.

Dọc đường ba người không hề dừng lại, đi thẳng về nhà họ Thẩm.

Người giúp việc dã quét dọn sạch sẽ nhà họ Thẩm, dì nấu bếp ngồi ở phòng khách, đang gói sủi cảo, còn Thẩm Hải Băng ngồi bên cạnh xem.

Nhìn thấy Tô Tình, dì nấu bếp vẻ mặt hơi bối rối, sợ Tô Tình trách cứ.

Thấy bà ta căng thẳng, Thẩm Hải Băng giải thích với Tô Tình: "Chị dâu, một mình dì ấy ở nhà bếp làm sủi cảo, đúng lúc em cũng cảm thấy hơi nhàm chán, nên bảo dì ấy đến phòng khách gói, tiện thể em cũng học một chút."

"Học để làm cho chồng chưa cưới của em ăn sao?" Tô Tình cười nói.

Thẩm Hải Băng như có như không nhìn lướt qua Thẩm Hoài Dương, gật đầu: "Anh ấy đúng là rất thích ăn sủi cảo."

Vẻ mặt Thẩm Hoài Dương hơi dao động, ánh mắt lóe lên vẻ u ám, nhưng vẻ mặt lại nhanh chóng bình tĩnh lại, không hề dao động.

"Vậy em cứ học cẩn thận, để dì Lý dạy em cặn kẽ..." Tô Tình không chỉ không tức giận mà còn vẻ mặt tươi cười.

Diệp Giai Nhi là người cuối cùng đi vào, khi cô đi vào thì cuộc nói chuyện giữa mấy người đã kết thúc, Thẩm Hoài Dương cũng đã lên tầng.

"Hoài Dương đã chọn giúp Giai Nhi một chiếc áo khoác, Hải Băng, em có muốn xem hay không?"

"Được." Thẩm Hải Băng cười dịu dàng, giọng nói trong veo, không hề để ý, dường như chỉ đơn thuần muốn thưởng thức mà thôi.

Tô Tình nhận chiếc áo từ tay Diệp Giai Nhi, sau đó đưa cho Thẩm Hải Băng: "Chị thế mà không biết, thì ra ánh mắt Hoài Dương tốt như vậy, đây là lần đầu tiên chị thấy nó chọn quần áo cho phụ nữ đấy..."

Diệp Giai Nhi không hào hứng lắm, cô ngồi ở bên cạnh, giúp dì Lý làm sủi cảo.

Áo khoác màu quả hạnh cầm trong tay, sợi tổng hợp tự nhiên cực tốt, hơn nữa kiểu dáng cũng là kiểu dáng mới nhất của thời trang mùa xuân.

Thẩm Hải Băng nhìn chằm chằm áo khoác màu quả hạnh, trong lòng đau như dao cắt nhưng trên mặt lại nở nụ cười hết sức dịu dàng: "Đúng là rất đẹp, còn cái nào nữa hay không, em cũng muốn mua một cái."

Tô Tình vẫn luôn quan sát vẻ mặt Thẩm Hải Băng, nhưng không thấy có gì khác thường, bà ta cũng không có hào hứng tiếp tục khoe khoang nữa: "Có lẽ hết rồi, đúng rồi, tết năm nay anh trai em có về nhà không?"

Thẩm Hải Băng thản nhiên nói: "Chị dâu không gọi điện thoại cho anh trai sao?"

"Đã gọi rồi, hai ngày nay ngày nào cũng gọi, nhưng điện thoại của ông ấy cứ không có ai nghe."

"Vậy thì e là không về rồi, năm gần đây huyện Thiểm có xảy ra chút chuyện, lúc này bên đó đang trong thời kỳ nhạy cảm, e là anh trai không thể rời khỏi cương vị một bước."

Nghe vậy, Tô Tình vô cùng tức giận: "Không phải chỉ là người đứng đầu một huyện Thiểm thôi sao, vậy mà có thể bận đến mức đó, quanh năm suốt tháng ngay cả nhà cũng không thể về một chuyến, trước kia bảo ông ấy ở thủ đô nhậm chức, lại sống chết không nghe, thật là khiến người ta tức chết"

Ánh mắt Thẩm Hải Băng tĩnh mịch, không nói gì, nếu để bà ta biết sự thật, e là bà ta sẽ tức điên đấy.

Buổi tối nay chính là đêm giao thừa, ăn xong sủi cảo được một lát, trời càng tối hơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.