Diệp Giai Nhi không đợi ở phòng khách, mà đi thẳng về phòng, mở ti vi, chờ xem Gala mừng xuân.
Năm nay là năm đầu tiên cô không đón tết ở nhà, tóm lại là có chút không quen, còn cảm thấy hơi cô đơn, trống vắng.
Thường ngày ở nhà, một nhà năm miệng ăn vây quanh TV, vừa xem tiết mục cuối năm, vừa cười đùa ầm ĩ, ở giữa còn đặt đĩa trái cây.
Khi nào Gala mừng xuân kết thúc thì cả nhà mới cùng đi nghỉ ngơi, còn ầm ĩ, trêu ghẹo để lì xì, vô cùng náo nhiệt.
Còn bây giờ, chỉ có mình cô ngồi trong căn phòng rộng thênh thang, nhìn chằm chằm màn hình LCD cực lớn, dù xem rõ hơn, nhưng lại không có không khí tết thường ngày.
Thẩm Hoài Dương cầm tài liệu từ phòng sách đi tới, nhìn thấy bóng dáng mảnh dẻ của người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha, đang chán nản ấn điều khiển từ xa, gương mặt thể hiện rõ sự cô đơn.
Trong lòng anh chợt dao động, đi tới, ngồi bên cạnh cô, thuận miệng hỏi một câu: "Đang xem cái gì thế?"
"Chờ xem Gala mừng xuân." Diệp Giai Nhi hơi ngước mặt lên, yếu ớt hờ hững nói, nhưng không còn vẻ lạnh lùng mấy ngày nay.
"Mấy giờ bắt đầu?" Thẩm Hoài Dương gác chân dài lên ghế sô pha.
Diệp Giai Nhi nghĩ thầm, người này chắc chưa từng xem Gala mừng xuân, tiếp xúc nhiều nhất chính là văn kiện.
Cô nhìn đồng hồ rồi đáp: "Tám giờ, còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu."
"Bây giờ nhà họ Thẩm sẽ bắn pháo hoa, nếu thấy buồn tẻ, thì trước hết đi xem bắn pháo hoa đã." Anh nói, giọng nói có vẻ dịu dàng.
"Ở đâu có thể nhìn thấy?" Cô cảm thấy khá hứng thú, ánh mắt hơi sáng lên, rốt cuộc tâm trạng nặng nề đã trở nên thoải mái hơn.
Bàn tay thon dài chỉ ra chỗ ban công, anh nói: "Đứng ở góc kia có thể xem được rõ nhất..."
Diệp Giai Nhi đặt điều khiển từ xa xuống, đi theo phía tay anh chỉ, cô đứng trên ban công, gió lạnh táp vào mặt khiến người cô hơi co lại.
Đúng là một lát sau, pháo hoa vụt lên, sau đó tiếng vang vang lên, chiếc ô hoa khổng lồ rơi xuống từ bầu trời đêm, nhánh hoa đủ mọi màu sắc.
Thật đẹp vô cùng!
Tết đầu tiên tự mình trải qua, cũng nên có thứ gì đó yêu thích bù đắp thiếu hụt trong lòng cô, thưởng thức pháo hoa cũng không tệ.
Pháo hoa gần như chưa từng ngừng lại, đủ loại hình dạng, màu sắc, chiếu sáng đêm đen, cứ như mặt trời ban trưa.
Thẩm Hoài Dương quay người, cách cửa sổ sát đất nhìn tới, sườn mặt cô hơi ngước lên, lộ ra đường cong duyên dáng, sợi tóc bị gió đêm thổi nhẹ nhàng bay bay, khi pháo hoa khổng lồ nở rộ, sự tươi đẹp của nụ cười trên khuôn mặt cô được chiếu rọi, động lòng người...
Giống như không phải cô đang xem pháo hoa, mà pháo hoa đã trở thành vật làm nền cho cô, người còn yêu kiều hơn hoa.
Tiếng lòng bị kích thích, anh liếc nhìn cô, rồi thả chân xuống, sau đó, chậm rãi đi về phía cô...
Mà ngay khi anh đi tới, màn hình điện thoại di động đặt trên bàn trà lóe lên, truyền đến một loạt tiếng rung.
Màn hình hiển thị là Thẩm Hải Băng...
Nhưng vì điện thoại cài đặt chế độ rung, nên chỉ rung mà không có âm thanh, vì vậy tất nhiên không ai biết có điện thoại gọi đến.
Nhưng bên kia lại kéo dài một lúc thật lâu, cuối cùng điện thoại mới ngừng lại, không gian an tĩnh trở lại...
Thẩm Hoài Dương ngừng bước, đứng trước mặt cô, ánh mắt dời từ pháo hoa nở rộ chói lọi trong bầu trời đêm rơi xuống gương mặt trắng nõn động lòng người của cô.
Mà đúng lúc này, trong bầu trời đêm dâng lên pháo hoa khổng lồ, màu lam, màu tím, màu hồng phấn, màu vàng, màu xanh, dần dần tản ra, sau đó lại đan vào một chỗ, tạo thành hình hoa bồ công anh xinh đẹp.
Cuối cùng, trên không trung hiện ra màu vàng sáng, tỏa sáng chiếu rọi toàn bộ chân trời.
Cùng lúc đó, gương mặt Diệp Giai Nhi cũng được chiếu sáng hết sức xinh đẹp, rực rỡ.
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, duỗi bàn tay nắm lấy cằm cô, thân thể cao lớn hơi cúi xuống, môi mỏng trực tiếp che bờ môi cô.
Người anh hơi áp về phía trước, khiến cơ thể cô dựa vào lan can ban công.
Hành động của anh quá bất ngờ, Diệp Giai Nhi không hề đoán trước được, nên sững sờ trong giây lát, sau đó giãy dụa giằng co.
Nhưng anh không hề có ý định buông ra, mà càng ôm chặt cô hơn.
Ngay cả chỗ chống để đánh trả Diệp Giai Nhi cũng không có, sức giãy dụa cũng dần dần biến mất.
Phía sau chính là pháo hoa nở rộ xán lạn, đứng trên ban công, lưng tựa Thanh Sơn, đạp trên bóng đêm, răng môi hai người gắn kết, thỉnh thoáng bên tai còn truyền đến tiếng pháo nổ.
Lát sau, khi Diệp Giai Nhi cảm giác mình không thể hít thở nữa, sắp ngất đi, thì anh mới từ từ buông cô ra.
Ngực cô không ngừng phập phồng, thở hổn hển từng đợt, đôi mắt vì tức giận mà ánh lên ngọn lửa lấp lánh, hung dữ nhìn anh chằm chằm, gương mặt ửng đỏ.
Thẩm Hoài Dương khẽ nở nụ cười, trán chống lên trán cô, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nóng rực phả trên mặt cô, đôi mắt sáng rực.
Diệp Giai Nhi nghiêng đầu, né tránh, cô ổn định hô hấp, rồi mở miệng nói: "Anh Thẩm, chúng ta cần nói chuyện một chút."
"Nói chuyện gì?"
"Tôi nghĩ, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa..."
"Như thế nào?" Thẩm Hoài Dương nhíu mày.
"Hôn nhân chỉ là giao dịch, anh không thể đột ngột động tay động chân với tôi, sàm sỡ tôi như vừa rồi." Cô nói.
Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hoài Dương nhắm lại: "Chúng ta có đi Ủy ban nhân dân đăng ký hay không?"
Đó là sự thật, cô không thể phủ nhận, đành gật đầu.
"Đã cầm giấy chứng nhận kết hôn hay chưa?" Anh tiếp tục gặng hỏi.
Diệp Giai Nhi vẫn gật đầu, giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn được khóa trong ngăn kéo tủ đầu giường đấy.
"Nếu đã là vợ chồng hợp pháp, vậy thì có cái gì là không thể làm?" Anh vặn hỏi.
Cô mím môi, cảm thấy tiếp tục thảo luận đề tài này với anh chẳng có ý nghĩa gì, chỉ lãng phí thời gian.
Mà điều cô có thể làm, cũng chỉ có cố hết sức phòng ngừa mà thôi.
Pháo hoa cũng đã bắn đến giai đoạn cuối, Diệp Giai Nhi quay người đi trở về phòng, đúng lúc này, Gala mừng xuân cũng bắt đầu trực tiếp.
Nhưng mà, cô vừa ngồi trên ghế sô pha một lát, đã cảm thấy trên đùi chợt nặng.
Cô cúi đầu, chỉ thấy người đàn ông cơ thể cao lớn nằm nghiêng trên ghế sô pha, gối đầu lên đùi cô, coi như gối dựa.
Thấy thế, Diệp Giai Nhi cố ý rung chân, không muốn để anh gối lên.
Hành động có chút trẻ con của cô khiến anh cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, bàn tay to day day ấn đường, cầm văn kiện trong tay phải mang theo ý trừng phạt gõ nhẹ lên trán cô, giọng nói rất nhẹ rất dịu dàng: "Vợ à, anh rất mệt mỏi, hãy ngoan một chút..."
Trời sinh cô tính tình thích mềm không thích cứng, cộng thêm vẻ mặt và giọng nói dịu dàng của anh, còn như mang theo vẻ cưng chiều, đã đánh trúng góc khuất mềm mại nhất nơi đáy lòng Diệp Giai Nhi.
Cô không động đậy chân nữa, mà cứ duy trì tư thế kia, cô xem tivi, còn anh nằm trên đùi cô, lật xem văn kiện.
Không khí trong phòng nhàn nhạt, nhưng không khiến người ta cảm thấy vắng lặng, mà là ấm áp, dịu dàng đẹp đẽ...
Trước cửa sổ to lớn sát đất, cơ thể Thẩm Hải Băng cuộn lại trên thảm nền Tatami.
Chính ở nơi này, cô ta vừa vặn nhìn thấy rõ ràng hai người ôm hôn trên ban công."