Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 81: Chương 81: Ai gọi điện thoại tới




Bọn họ ở quá xa, cho nên cô ta không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hai người, nhưng lại có thể nhìn ra mức độ mãnh liệt.

Khoảnh khắc đó, trái tim như bị dao cắt, máu chảy ồ ạt, như thể hàng ngàn mũi dao cứa vào cùng một chỗ trong tim cô ta.

Tại sao cô ta phải nhìn thấy cảnh đó?

Chẳng lẽ hôm nay cô ta chưa chịu đủ kích thích hay sao?

Rõ ràng là một đêm giao thừa náo nhiệt, nhưng cô ta lại cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn và đau đớn hơn bao giờ hết.

Hơn nữa, khi nhìn thấy hai người hôn nhau, cô ta đã gọi cho anh hai lần, nhưng lần nào cũng vang lên thông báo rằng đối phương không nghe máy.

Vào thời khắc đó, họ đang làm gì trong phòng?

Cô ta ngồi đó không ngừng suy đoán, không thể nhịn được suy nghĩ lung tung, những suy nghĩ ấy khiến cô ta muốn phát điên.

Cảm xúc của cô ta chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy, nếu còn tiếp tục như thế này, cô ta sẽ thực sự bị ép đến phát điên mất.

Chắc chắn đây là một đêm không ngủ. Suy nghĩ của Thẩm Hải Băng rối bời, trong lòng cáu kỉnh, không thể bình tĩnh được, cũng không có tâm trạng để làm bất cứ việc gì.

Ở một nơi khác.

Buổi tiệc liên hoan mùa xuân năm nay cũng khá hay, đặc biệt là phần tướng thanh và tiểu phẩm, khiến Diệp Giai Nhi thích thú phải bật cười.

Sau đó, cô nghe thấy bên tai có tiếng thở đều đều. Cô cúi đầu xuống thì thấy hóa ra người đàn ông gối đầu trên đùi cô đã ngủ say từ lúc nào.

Đường nét trên gương mặt tuấn tú của anh trông mềm mại hơn hẳn bình thường, mái tóc ngắn xõa xuống, mấy sợi lòa xòa che đi đôi mắt anh, lại càng tăng vẻ tùy ý.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen, dưới ánh đèn chiếu vào càng thêm bóng mịn, sờ vào có cảm giác rất thích.

Nhưng cúc áo trước ngực lại bị lệch hai ba cái, khuôn ngực lớn màu đồng lộ ra khiến cô phải đỏ mặt.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh, Diệp Giai Nhi nhẹ nhàng giơ tay lên chạm vào hàng lông mày, sống mũi thẳng và đôi môi như lá phong của anh.

Anh như kiệt tác hoàn hảo nhất của Thượng Đế, mỗi nơi đều toát lên hương vị sâu lắng và tao nhã, sao có thể không khiến phụ nữ mê mẩn cho được?

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ kết hôn với một người đàn ông mạnh mẽ, xuất chúng như vậy. Cô chỉ nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với một người đàn ông bình thường, có một cuộc sống bình thường.

Người đàn ông như anh nhất định sẽ được rất nhiều phụ nữ vây quanh.

Anh có người phụ nữ mình yêu, cô có thể hiểu được, nhưng hiện tại, hai người đã kết hôn, tình cảm trong lòng anh vẫn chưa chưa tiêu tan, đây là chuyện không ai có thể ngăn cản, ép buộc được.

Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đem lòng yêu anh, nhưng bây giờ cô lại yêu thực sự.

Cô không thể ngăn cản và tham gia vào chuyện tình cảm trong quá khứ của anh, nhưng từ nay về sau tất nhiên cô sẽ tham gia vào.

Nếu đã bất ngờ yêu anh thì hãy thử một lần, cố gắng giành được tình cảm của anh, xóa bỏ hoàn toàn dấu vết của người phụ nữ đó khỏi trái tim anh.

Anh có tình cảm với Thẩm Hải Băng là sự thật, nhưng anh cũng không làm việc việc gì quá giới hạn, không phải sao?

Vì vậy, cô phải thử một lần...

Cô nhẹ nhàng tự nhủ với lòng mình như vậy.

Đúng lúc này, chợt có tiếng tin nhắn vang lên, Diệp Giai Nhi lấy điện thoại di động trong túi ra, mở xem tin nhắn.

Tất cả đều là những tin nhắn chúc phúc, có hơn hai mươi tin nhắn là từ những người bạn tốt và thầy cô giáo của cô.

Cô đọc từng lời chúc, vén tóc ra sau tai, đồng thời cũng đáp lại từng lời nhắn một.

Cô thực sự mong rằng sang năm mới, họ có thể an khang, hạnh phúc, vạn sự như ý như những gì họ đã chúc phúc cho cô...

Sáng sớm hôm sau.

Sắc trời còn chưa sáng, tiếng pháo nổ đã vang lên râm ran đánh thức mọi người.

Mở mắt ra, Diệp Giai Nhi nhìn lướt qua trên giường, bên cạnh đã không thấy người đâu. Cô lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, đã năm giờ rồi.

Vào ngày Tết, mọi người sẽ dậy sớm hơn thường lệ. Khi ở nhà ba mẹ, cô thường dậy lúc bốn giờ để nấu sủi cảo.

Nhưng cô nhớ rõ tối hôm qua mình ngủ trên sô pha mà, rõ ràng là nửa đêm, anh đã thức dậy rồi bế cô lên giường.

Cô không định ngủ tiếp nữa, vươn eo, đứng dậy rửa mặt rồi xuống lầu.

Người nhà họ Thẩm đều đã thức giấc. Hiện giờ, tất cả đều đang ngồi ở phòng khách.

Thẩm Hoài Dương và Thẩm Trạch Hy đang chơi cờ, người giúp việc đang sơn móng tay cho Tô Tình, còn Thẩm Hải Băng đang xem TV.

Sau khi chào hỏi Tô Tình, Diệp Giai Nhi đi thẳng đến chỗ Thẩm Hoài Dương, xem anh chơi cờ với Thẩm Trạch Hy.

Thẩm Trạch Hy đương nhiên không phải là đối thủ của anh, bị anh đánh bại thê thảm.

Cô không nỡ nhìn, nói với Thẩm Trạch Hy: “Nào, để chị giúp em.”

Cầu còn không được, Thẩm Trạch Hy lập tức lập tức rời khỏi chỗ, ngồi sang bên cạnh. Thẩm Hoài Dương nhướng mày, ánh mắt đặt vào người cô.

Diệp Giai Nhi cũng nhìn lại, dọn xong bàn cờ, hai chọi một, bắt đầu cuộc chơi. Cô và Thẩm Trạch Hy một đội, Thẩm Hoài Dương một mình một đội.

Dù vậy, cả hai vẫn không phải là đối thủ của anh, đấu năm trận thua bốn trận, phải nói là giết trong chớp nhoáng.

Nhưng Diệp Giai Nhi càng thua càng hăng, Thẩm Trạch Hy lại dần mất hứng, ngồi ở chỗ đó ngáp dài vươn vai. truyện kiếm hiệp hay

Ánh mắt Thẩm Hải Băng hờ hững, luôn nhìn về phía bên này, còn rốt cuộc cô ta đang nhìn cái gì thì không ai biết.

Ăn sủi cảo xong là đến bữa sáng. Sau đó, Tô Tình đi đánh golf với bạn bè đã hẹn trước, Thẩm Trạch Hy thì tiếp tục đi làm thêm.

Thẩm Hải Băng trở về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.

Diệp Giai Nhi đề nghị: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”

“Theo ý mợ Thẩm thôi.” Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên. Thái độ như vậy lại là bình thường…

Hai người bắt đầu đi dọc theo vườn hoa phía sau nhà họ Thẩm, họ đi qua vườn hoa, ra khỏi nhà họ Thẩm, đi về phía bên trái là một khu rừng, ở giữa có một lối nhỏ nối dài.

Đi trên lối nhỏ trong rừng, không khí rất trong lành, hít thở sâu một hơi khiến đầu óc sảng khoái hơn nhiều.

Con đường này dường như không có điểm cuối, không biết nó sẽ dẫn đến đâu, nên họ cứ bước thẳng về phía trước, cuối cùng, quả nhiên có một con suối hiện ra trước mặt.

Tiếng nước rất nhẹ, rất nông, chảy róc rách nghe như tiếng nhạc.

Cô chưa từng biết rằng đi bộ qua khu rừng này lại là một nơi tuyệt đẹp như chốn thiên đường, thỉnh thoảng có tiếng chim hót quanh, còn lại là một vùng lặng im.

Thời tiết hôm nay khá tốt, ánh nắng rực rỡ, ấm áp.

Trải khăn tay trên tảng đá, rồi cô ngồi xuống, dựa vào thân cây, lười biếng phơi nắng.

Đôi mắt hơi híp lại, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống bên cạnh cô, cặp chân dài duỗi ra, gác lên nhau hết sức tao nhã, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.

Nhưng sự im lặng đẹp đẽ này lại không thể duy trì được vài giây, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Diệp Giai Nhi nhấc máy, là Trần Diễm An gọi tới.

“Cậu ở đâu thế?”

Giọng điệu của cô ấy hơi nôn nóng, còn có vẻ tức giận, Diệp Giai Nhi khó hiểu: “Ở nhà họ Thẩm, sao tớ nghe giọng cậu không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Sh*t! F*ck thật! Không ngờ cái tên Trần Vu Nhất lại thật sự ngoại tình, kết quả bị Thân Nhã bắt gặp, giờ cậu ấy đang khóc đây này, cậu qua đây đi!” Giọng điệu của Trần Diễm An cực kỳ khó chịu.

“Được, tớ sẽ tới ngay.” Cúp điện thoại xong, cô lập tức đứng lên.

Thẩm Hoài Dương nhanh nhẹn giơ bàn tay to lớn lên nắm lấy cánh tay cô, bất mãn nheo mắt: “Ai gọi vậy? Tên cảnh sát kia à?”

Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Không phải, là Trần Diễm An.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.