Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 82: Chương 82: Tớ nên làm gì?




“Cô ta nói gì? Cháy nhà chắc, sao lại làm cho cô sốt sắng như vậy?”

“Thân Nhã đang khóc. Cậu ấy nói Trần Vu Nhất ngoại tình đúng lúc bị Thân Nhã bắt được.” Cô cau mày.

Họ mới kết hôn được bao lâu đâu mà sao lại xảy ra chuyện như vậy, lại còn là ngày đầu năm mới, không biết có hiểu lầm gì trong đó không?

Thẩm Hoài Dương hơi nhướng mày, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tiếng nói trầm thấp: “Đi thôi. Tôi đi cùng cô.”

Diệp Giai Nhi gật đầu.

Vẫn là chỗ họ thường gặp nhau, phòng VIP của quán bar Mị Sắc.

Vừa bước vào, Diệp Giai Nhi đã nhìn thấy Thân Nhã nằm trên quầy, hai vai run rẩy, tiếng nức nở vang lên liên tục.

Trần Diễm An thì hung hăng đứng bên cạnh chửi bới, tay không ngừng rót rượu. Cô ấy không biết an ủi người khác, nếu không đã chẳng gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi.

Nhìn thấy cô như thấy vị cứu tinh, nhảy mắt với cô rồi để Diệp Giai Nhi đi đến dỗ dành Thân Nhã.

Từ sáng đến giờ, Thân Nhã đã khóc gần hai tiếng đồng hồ rồi, Trần Diễm An nghe thôi cũng muốn hoảng, rất đau lòng, nhưng lại không biết phải làm sao.

Nhìn Thẩm Hoài Dương sau lưng Diệp Giai Nhi, Trần Diễm An nhếch bờ môi đỏ mọng chỉ vào phòng riêng bên cạnh: “Bọn họ ở bên cạnh.”

Đương nhiên là đang đề cập đến Trần Vu Nhất và Quý Hướng Không. Thẩm Hoài Dương hạ cằm, ánh mắt lướt qua người Diệp Giai Nhi, đáp nhẹ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng.

Diệp Giai Nhi vỗ nhẹ vào vai Thân Nhã như đang dỗ một đứa trẻ, không nói lời nào.

Từ trước đến nay, Trần Diễm An đều rất nóng nảy, cô ấy không chịu được như thế này mãi, vậy là quay ra nháy mắt với Diệp Giai Nhi, cứ để cô ấy khóc thế này cũng không phải là cách!

Cô giơ ngón tay lên che miệng, khẽ “suỵt” với Trần Diễm An, ý bảo cô ấy đừng nói gì cả.

Lúc này, Thân Nhã chắc chắn không nghe lọt tai bất cứ lời nào, cho dù có thuyết phục ra sao cũng không có tác dụng gì.

Điều duy nhất họ có thể làm lúc này là để cô ấy trút giận, khi cô ấy thực sự khóc đủ rồi, không muốn khóc nữa thì tự khắc sẽ dừng lại.

Diệp Giai Nhi kéo Trần Diễm An qua, yêu cầu cô ấy ngồi ở góc xa nhất rồi giật lấy chai rượu trong tay, hai người cứ ngồi như vậy.

Thân Nhã lại khóc ròng rã thêm nửa tiếng, cuối cùng mới dừng lại.

Cô ấy ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ, trên mặt tràn đầy nước mắt, trông rất đáng thương.

Diệp Giai Nhi khẽ thở dài, cô đi tới, vươn tay lau nước mắt trên mặt Thân Nhã: “Nói cho tớ biết, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Thân Nhã hoàn toàn không còn vẻ rực rỡ như thường ngày nữa, trông cô ấy rất hốc hác, sắc mặt khó coi.

“Anh ta ngủ với người phụ nữ khác, bị tớ bắt quả tang...”

Vì khóc quá lâu nên giọng cô ấy đã khàn đặc cả đi, Diệp Giai Nhi đưa ly nước cho cô ấy: “Thân Nhã, có lẽ là cậu nhìn lầm thôi. Tuy tớ không tiếp xúc nhiều với Trần Vu Nhất, nhưng theo trực giác thì tớ cảm thấy anh ta không phải người như vậy đâu. Hơn nữa, không phải hai người đang rất tình cảm à?”

Suốt ngày như hình với bóng, Trần Vu Nhất còn không bao giờ bác bỏ những gì cô ấy nói, cô luôn cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó không ổn.

“Tớ cũng muốn nghĩ là mình nhìn lầm, thậm chí là bị mù luôn, nhưng bầu không khí và cảnh tượng lúc đó không thể lừa được ai. Hơn nữa, chính anh ta cũng đã thừa nhận rồi.”

Thân Nhã lắc đầu, nước mắt chảy dài trên má, lặng lẽ lăn vào miệng, vừa đắng vừa chát.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi sững sờ, cảm thấy kinh ngạc vô cùng, càng thấy khó tin hơn: “Anh ta thừa nhận rồi sao?”

Thân Nhã rưng rưng gật đầu, hai mắt đẫm lệ, không thể nhìn rõ cả gương mặt của Diệp Giai Nhi, ánh mắt trở nên mơ hồ, giọng nói nghẹn ngào không thành điệu.

“Anh ta nói anh ta say... rồi lên giường... Không có hiểu lầm gì cả... Giai Nhi... Tớ đau lắm, đau không thở nổi... Cậu nói xem tớ nên làm gì đây?”

Cô cúi người xuống, đau xót ôm lấy Thân Nhã, vỗ lưng cho cô ấy nguôi ngoai: “Nói cho tớ biết, cậu muốn làm gì?”

“Tớ không biết...” Hai tay Thân Nhã nắm chặt tấm áo trước ngực, lòng đau như cắt: “Tớ muốn tha thứ... nhưng tớ không thể vượt qua rào cản trong tim...”

Cảnh tượng như vậy thỉnh thoảng sẽ hiện ra trong đầu cô ấy, không thể xóa bỏ, không thể gạt đi.

“Nghe tớ nói này, chuyện này không giống những chuyện khác. Tớ có thể quyết định giúp cậu chuyện khác, nhưng đây là chuyện lớn. Cậu cứ làm bất cứ điều gì mà trong lòng thấy thoải mái dễ chịu.”

Giọng Diệp Giai Nhi chậm rãi và nghiêm nghị, xuất phát từ tận đáy lòng.

“Hừ, làm sao mà thoải mái được? Đương nhiên là cắt cái kia của Trần Vu Nhất đi thì mới sung sướng nhất!” Trần Diễm An hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Lúc này chúng ta có thể nói chuyện gì đáng tin cậy được không? Không được thì đừng mở miệng, có được không?” Cô thực sự hết cách với Trần Diễm An rồi.

Trần Diễm An bóp chặt ly rượu, xua tay: “Được rồi được rồi, tớ không nói nữa là được chứ gì?”

Diệp Giai Nhi xoay người lại nhìn chằm chằm Thân Nhã: “Trong lòng cậu đã có dự tính gì chưa?”

“Giai Nhi... cậu biết đấy... tớ yêu anh ấy rất nhiều... yêu được sáu năm rồi... tớ không muốn buông tay... nhưng nếu tha thứ thì... tớ lại không thể quên chuyện này được...”

Ngoại tình thể xác là đòn chí mạng nhất đối với người phụ nữ.

Lòng Diệp Giai Nhi như gương sáng. Cô hiểu, cho dù Thân Nhã có tha thứ cho Trần Vu Nhất thì sự ngăn cách vẫn mãi còn đó, muốn trở lại như lúc trước là rất khó.

Chuyện này chắc chắn sẽ trở thành vết sẹo trong lòng hai người, chỉ cần đụng vào thì nhất định sẽ đau nhức khó chịu.

Hơn nữa, cô cũng biết rất rõ tình cảm của Thân Nhã dành cho Trần Vu Nhất, chính vì yêu quá sâu đậm nên cô ấy mới cảm thấy đau đớn và run rẩy như vậy, nhưng cô lại không thể ra quyết định.

“Tớ định, tha thứ... cho anh ta…”

Một lúc lâu sau Thân Nhã mới chậm rãi mở miệng. Theo từng câu chữ, vết thương đau đớn kia lại bị xé rách thêm.

Không ai hiểu được khi nói ra câu này, cô ấy đang có tâm trạng gì, nặng nề thế nào, đau đớn thế nào, đau đến không thở nổi thế nào.

Câu trả lời như vậy vốn đã nằm trong dự đoán của Diệp Giai Nhi. Ngoài việc an ủi bạn, cô thật sự không biết mình có thể làm gì khác cho cô ấy.

Tại một nơi khác.

Khói thuốc lượn lờ, cả căn phòng riêng ngập trong khói thuốc, cực kỳ nhức mũi.

Thẩm Hoài Dương sải chân bước vào, bàn tay to lớn phẩy đi làn khói bay tới, khói hun làm cho đôi mắt anh cũng phải nheo lại.

Trên ghế sô pha là Trần Vu Nhất đang sống dở chết dở, tay cầm điếu thuốc, trước mặt đã có ba cái gạt tàn chất đầy tàn thuốc.

Hiển nhiên là Quý Hướng Không không chịu được mùi này. Anh ta bóp mũi, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương liền mở miệng: “Tại sao gọi cậu mà không thấy ai nghe?”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương liền sờ túi, mới nhận ra dường như cả ngày hôm nay, anh không mang theo điện thoại di động, vẫn còn ở chỗ tối qua ném đi.

Lông mày anh hơi giật, trầm giọng nói: “Quên mang theo, tình hình cậu ta thế nào rồi?”

“Như cậu thấy đó, sống dở chết dở, hút thuốc khói mù mịt, tôi sắp chết ngạt đến nơi rồi đây, còn tuyên bố từ nay về sau sẽ không uống rượu nữa.”

Quý Hướng Không quả thực không thể chịu đựng được tình huống này, chỉ ngửi thấy mùi khói thôi là anh ta đã cảm thấy buồn nôn.

“Đã biết vậy sao lúc trước còn làm...” Ánh mắt Thẩm Hoài Dương quét qua Trần Vu Nhất, nặng nề ném ra hai chữ: “Đáng đời...”

Trần Vu Nhất lại càng thêm sống dở chết dở, hút thuốc rồi ho khan không ngừng, trên khuôn mặt làm gì còn nét phong lưu ngày thường nữa, chỉ có râu ria xồm xoàm, tiều tụy, lôi thôi lếch thếch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.