Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 83: Chương 83: Anh thẩm, chúc mừng năm mới




Quý Hướng Không khẽ hắng giọng, thở hắt ra vài hơi: “Tôi sắp chết ngạt mất rồi, tình hình bên kia thế nào?”

Thẩm Hoài Dương nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không rõ tình hình. Anh thấy Trần Vu Nhất như vậy liền cau mày: “Cứ ngồi lỳ ở đây hút thuốc là có thể giải quyết vấn đề à?”

“Thế cậu chủ Thẩm có ý kiến gì hay thì bảo cậu ta đi.”

“Thứ nhất, thương lượng hòa bình để giải quyết vấn đề, thứ hai, ly dị…”

Mà chưa chờ anh nói cho hết lời, Trần Vu Nhất đã đứng phắt dậy khỏi sô pha, trạng thái kích động vô cùng: “Tôi sẽ không ly dị! Tuyệt đối không ly dị!”

Đúng lúc này, cửa phòng riêng bị mở ra từ phía ngoài, Thân Nhã xuất hiện trước cửa, nhìn thoáng qua Trần Vu Nhất đầy lạnh lùng, sau đó xoay người bỏ đi!

Trần Vu Nhất ném tàn thuốc, luống cuống vội vã đuổi theo, nét mặt vô cùng dè dặt, còn không dám gọi tên Thân Nhã.

Nói cho cùng vẫn là mình làm bậy, trách ai được đây?

Lúc khi về dến nhà họ Thẩm, trời đã tối rồi. Dọc đường về nhà họ Thẩm, Diệp Giai Nhi yên lặng không nói một lời, vẻ mặt sầu não như đang suy tư.

Thẩm Hoài Dương liếc cô vài lần, hơi nheo mắt nhưng cũng không nói tiếng nào.

Thẩm Hải Băng đang đứng trước cửa sổ sát đất thì thấy hai luồng sáng trắng nhức mắt chiếu tới, cô ta nhìn qua.

Vừa lúc thấy cửa xe mở ra, Thẩm Hoài Dương và Diệp Giai Nhi nối gót nhau đi xuống.

Cô ta cất bước đi thẳng ra ngoài, nhưng đến cửa phòng thì khựng lại.

Dù xuống phòng khách thì cô ta nên nói gì, làm gì đây?

Đều vô ích mà thôi, cần gì xuống dưới tự tìm phiền muộn lần nữa chứ?

Thẩm Hải Băng ép mình đừng bước tiếp, hai bàn tay buông thõng bên người siết chặt lại. Cô ta quay về phòng, ngồi xuống sô pha.

Diệp Giai Nhi rất mệt, đặc biệt là tinh thần. Tâm trạng thay đổi quá thất thường, cô không muốn nói một lời nào cả, bước vội vào phòng tắm.

Thẩm Hoài Dương đến bên bàn trà thì khựng lại, hơi khom cơ thể cao lớn của mình cầm di động trên bàn nước lên, trên màn ảnh chợt hiện rõ thông báo năm cuộc gọi nhỡ.

Anh lười biếng ngồi xuống sô pha, bàn tay với khớp xương rõ ràng khẽ trượt mở điện thoại. Ba cuộc gọi từ Quý Hướng Không, hai cuộc còn lại là từ… Thẩm Hải Băng…

Hai mắt anh thoáng chốc trở nên u ám, sâu không thấy đáy, bên trong là những dòng tâm tư phức tạp cuồn cuộn. Anh nhẹ nhàng đặt ngón tay lên ba chữ kia, ý tứ không rõ.

Có tiếng bước chân vang lên, Diệp Giai Nhi vừa ra khỏi phòng tắm, liếc thấy anh đang xem di động thì ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Có người gọi à?”

Ánh mắt Thẩm Hoài Dương thoáng lay động, gương mặt khôi ngô không chút cảm xúc phập phồng, hờ hững đút di động vào túi áo khoác ngoài, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Tắm xong rồi à?”

“Ừ. Anh cũng đi tắm đi, tôi xả nước rồi đấy.” Diệp Giai Nhi lau mái tóc còn đang nhỏ nước của mình.

Thẩm Hoài Dương gật đầu, sải bước đi vào phòng tắm. Gương mặt anh quá âm trầm, khiến người ta không thể thấy được suy nghĩ thật sự của anh.

Diệp Giai Nhi lên giường, vẫn cảm thấy hơi khó ngủ. Cô mở di động lên, vẫn là một loạt tin nhắn chúc mừng. Cô đáp đơn giản lại vài dòng tin, sau đó, cố ý gửi một tin nhắn cho Thân Nhã.

Mãi một lúc lâu vẫn không thấy cô ấy đáp lại, cô hơi lo lắng, lại gửi tin nhắn cho Trần Diễm An xem cô ấy có biết tình hình bên Thân Nhã thế nào rồi không.

Vừa gửi xong tin nhắn thì cảm thấy vị trí bên cạnh trên giường lún xuống, Thẩm Hoài Dương đã lên giường. Anh nhếch đôi môi mỏng, giọng nói trầm ấm dễ nghe: “Mợ Thẩm, chúc mừng năm mới…”

Diệp Giai Nhi cũng nhếch môi cười, nhẹ nhàng đáp lại: “Anh Thẩm, chúc mừng năm mới.”

Cuối cùng, ngay cả cô cũng sắp mất cả ngày rồi mới nhớ đến việc chúc mừng năm mới lẫn nhau.

Hơn nữa, sao cô cảm thấy hai vợ chồng mặt đối mặt chúc mừng năm mới nhau buồn cười vậy nhỉ?

Trong mắt Thẩm Hoài Dương ánh lên ý cười, cong ngón tay búng nhẹ trán cô: “Ngủ thôi, mợ Thẩm…”

Cái búng tay không nặng không nhẹ mà lòng Diệp Giai Nhi lại như nhũn ra, nghe lời nằm xuống, cười tủm tỉm nhắm mắt lại.

Năm mới, trừ chuyện của Thân Nhã khiến cô mệt mỏi và đau lòng thì tính ra, năm nay vẫn khá tốt…



Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Hải Băng dậy rất sớm, sáu rưỡi đã ra vườn sau đi bộ. Thật ra cũng có thể nói là cả đêm qua cô ta không ngủ.

Hoàn toàn thức trắng, nhắm cả hai mắt cũng không ngủ được.

Cô ta ngẩng đầu lên, thấy bóng người cao ráo kia từ xa tới gần.

Mỗi sáu rưỡi sáng sớm hàng ngày, người đó đều ra vườn sau chạy bộ, thói quen này duy trì suốt mười mấy năm chưa đổi.

Tư thế của Thẩm Hoài Dương khỏe khoắn, mạnh mẽ như một con sư tử hùng dũng, bước chạy như bay, vòng theo đường mòn quanh co của vườn hoa về phía trước.

Thẩm Hải Băng lẳng lặng chăm chú dõi theo bóng dáng của anh, nhìn anh từ xa đến gần, sau đó đến ngay bên cạnh mình.

Nhưng anh cứ như không nhìn thấy cô ta, ánh mắt phẳng lặng không chút gợn sóng, thấy anh chuẩn bị lướt ngang qua người mình, cô ta vội gọi: “Hoài Dương!”

Thẩm Hoài Dương nhìn cô ta, lạnh nhạt hỏi: “Cô, có chuyện gì không?”

Bị anh nhìn như vậy, lòng Thẩm Hải Băng thoáng căng thẳng, đồng thời âm thầm giễu cợt bản thân.

Cuối cùng cô ta cũng không biết nên nói gì, đôi tay rũ bên người hơi siết lại, rõ ràng cảm nhận được tình trạng mình ngày càng tệ hại.

Thật lâu sau, cô ta thốt ra được một câu vừa gượng gạo vừa căng thẳng: “Chúc mừng năm mới…”

Thẩm Hoài Dương không nói tiếng nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô ta không chớp mắt, tựa như phải nhìn xuyên qua người cô ta vậy.

Hai người gần nhau như vậy, mà anh cũng chỉ nhìn chằm chằm cô ta. Thẩm Hải Băng luôn bình tĩnh, tự tại cảm thấy luống cuống, tự mình dời mắt đi, không nhìn anh nữa.

Thấy cô ta lúng túng như vậy, anh mới đầy thâm ý thu hồi ánh mắt, trả lời: “Chúc cô năm mới vui vẻ…”

Hờ hững như có như không, thậm chí không biết vô tình hay cố ý còn nhấn mạnh vào tiếng “cô” kia.

Hai người tách ra, Thẩm Hải Băng ngã ngồi xuống băng ghế, trái tim đập quá nhanh dần bình tĩnh lại, nhìn theo bóng lưng anh đến khi hoàn toàn khuất mắt.

Cô ta ngồi yên không nhúc nhích một lúc lâu, vẻ mặt thâm trầm nghiêm nghị, tựa như đang suy nghĩ một chuyện cực kỳ quan trọng…

Hôm nay là mùng hai tết, ăn sáng xong, theo tập tục thì cần về nhà ngoại.

Trong khi Diệp Giai Nhi vẫn đang sửa sang lại đồ đạc chuẩn bị lên đường thì Thẩm Hoài Dương đã thay xong quần áo, nhìn cô và nói: “Đi thôi…”

“Anh biết phải đi đâu à?” Diệp Giai Nhi cau mày.

“Trong mắt mợ Thẩm, tôi không rành chuyện đời đến thế à?” Anh cất cao giọng, vòng tay ôm eo cô, cùng ra khỏi phòng.

Xe đã khởi động sẵn, hai người lên xe, quà mừng cần mang đều đã chuẩn bị đầy đủ, đặt tại ghế sau xe.

Diệp Giai Nhi không khỏi nhìn anh thêm mấy lần, người đàn ông này thật sự rất hiểu phép tắc lễ nghi…

Nhưng mà, cô thật sự không muốn anh theo cô về nhà mình…

Cô hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm gò má của anh, băn khoăn nghĩ ngợi.

“Quan sát lâu vậy rồi, mợ Thẩm cảm thấy gương mặt này thế nào?” Thẩm Hoài Dương đánh một vòng tay lái, môi khẽ giương lên.

“Ngũ quan cân đối, coi như vừa mắt.” Nhịp tim Diệp Giai Nhi chợt tăng tốc, hai má đỏ ửng, hắng giọng che đi sự mất tự nhiên.

“Chỉ là ngũ quan cân đối thôi à? Tôi tưởng trong mắt mợ Thẩm thì gương mặt này của anh Thẩm phải đủ được gọi là đẹp nghiêng nước nghiêng thành chứ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.