Tiếng cười quyến rũ, êm tai của Thẩm Hoài Dương mơn trớn tai cô, ánh mắt biếng nhác, điển trai, nho nhã.
“...” Đẹp nghiêng nước nghiêng thành? Anh tưởng anh là mỹ nữ nghiêng thành đổ nước chắc? Khoác lác không biết ngượng!
“Chẳng lẽ anh không biết nghiêng nước nghiêng thành chỉ dùng để tả phái nữ à?”
“Không biết, dùng để tả đàn ông cũng được mà. Gặp đâu sắc đẹp nghiêng thành, để rồi lỡ dở trăm năm cuộc đời. Thế nào mợ Thẩm?”
“...” Có ai tự khen mình thế à?
Hai người đứng trước cửa gõ nhẹ, Hứa Mẫn Nhu ra mở cửa, vừa thấy Thẩm Hoài Dương đã lớn tiếng gọi với vào trong phòng khách: “Ba, mẹ, em rể đến.”
Diệp Giai Nhi nghe vậy liền thoáng liếc qua Hứa Mẫn Nhu, cau mày bất lực.
Hứa Mẫn Nhu không để ý đến cô, cười khì khì nhận lấy quà trong tay Thẩm Hoài Dương, luôn miệng gọi một câu em rể, hai câu em rể, vô cùng thân thiết.
Hai người đi vào, Diệp Đức Huy cùng Quách Mỹ Ngọc đang dọn dẹp, thấy hai người thì dừng động tác trong tay lại.
“Đến rồi đây…”
Diệp Đức Huy nhìn Diệp Giai Nhi trước, rồi tươi cười chào hỏi Thẩm Hoài Dương, nhưng mà trông không được tự nhiên cho lắm.
Mà Thẩm Hoài Dương thì lại rất thoải mái, nhã nhặn, phóng khoáng, lễ phép chào hỏi: “Ba, mẹ.”
Một nhân vật lớn bình thường chỉ gặp trên TV lại xuất hiện trước mặt mình như vậy, đúng là có phần bối rối.
Quách Mỹ Ngọc đáp một tiếng, tươi cười bảo hai người ngồi xuống.
Tuy là con rể bà, nhưng dù gì cũng mới gặp nhau lần thứ hai, đương nhiên không thể thoải mái không chút câu nệ.
Mấy người cùng ngồi xuống sô pha, ngoài cười trừ ra cũng không biết nên kiếm đề tài gì để nói cho phải.
Thẩm Hoài Dương cũng nhận ra, đảo mắt nhìn bốn phía phòng khách, lướt nhìn vật kỷ niệm khắp nơi, cười khẽ hỏi: “Ba mẹ rất thích du lịch à?”
Câu này đã nói trúng ý của Diệp Đức Huy. Ông gật đầu, nhiệt tình nói: “Ba mẹ thích nhất là đi du lịch, mà phải là du lịch tự do, đi khắp nơi nhìn ngắm…”
Câu chuyện sau khi được khơi gợi thì không hề dừng lại, Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc luôn rất thích kể lại những chuyện lý thú khi đi du lịch.
Hai người ngày càng nhiều tuổi, thích đi khắp nơi du ngoạn núi non sông nước. Nhưng ở nhà, không người nào thích nghe bọn họ kể chuyện đi du lịch cả. Ai nấy bận bịu công việc, khó khăn lắm mới tóm được người nghe, phải nói là nhiệt tình tràn đầy.
Lạ lẫm, bối rối, mất tự nhiên… từ lúc nào đã ném đâu chẳng rõ.
Mà cái gọi là chuyện lý thú của bọn họ, Diệp Giai Nhi đều đã nghe không dưới ba lần, thật sự không còn gì hứng thú.
Hứa Mẫn Nhu thì càng uể oải hơn, ngán ngẩm ngồi nghe, thỉnh thoảng liếc trộm người đàn ông đối diện, sau đó ngơ ngác thất thần.
Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc thay nhau ra trận, chồng một câu, vợ một câu, không ngừng nghỉ.
Thẩm Hoài Dương với vóc người cao ráo vẫn luôn ngồi thẳng tắp, nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng cười phụ họa, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà trong cái chén trên tay.
Diệp Giai Nhi cũng liếc anh, thoáng cau mày lại nhưng khóe môi thì giương lên. Anh nghe nghiêm túc thật…
Chỉ lát sau, bầu không khí dần trở nên thân thiết, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười.
Quách Mỹ Ngọc nhìn thoáng qua đồng hồ, đứng lên cười nói: “Mẹ đi nấu cơm trưa.”
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, ấn tượng của bà với Thẩm Hoài Dương đã thay đổi rất nhiều, niềm vui tỏa ra từ tận đáy lòng.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi cũng đứng lên: “Con giúp mẹ.”
“Không cần, con ở đây với mọi người đi, một mình mẹ làm được.” Quách Mỹ Ngọc khoát tay với cô, sợ cô vừa đi thì không khí sẽ nguội lạnh mất.
Đôi mắt thâm thúy của Thẩm Hoài Dương liếc tới. Anh nhìn Quách Mỹ Ngọc, bờ môi mỏng mấp máy, giọng nói trầm ấm: “Bọn con đang nói chuyện rất vui, cứ để Giai Nhi giúp mẹ đi ạ…”
Quách Mỹ Ngọc cười: “Được rồi.”
Diệp Giai Nhi: “...”
Thẩm Hoài Dương nhác thấy vẻ bất đắc dĩ của cô thì khẽ nở nụ cười, trông rất trêu ngươi.
Diệp Giai Nhi thấy cảnh này không khỏi trợn mắt lườm anh mấy lần. Anh đang đắc ý đấy à?
Trong bếp.
Quách Mỹ Ngọc vừa nhặt rau vừa nhìn ra phòng khách phía sau, càng nhìn càng hài lòng với cậu con rể này!
Diệp Giai Nhi đang lấy gạo, thấy bà như vậy thì ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ đang làm gì đấy?”
“Ngắm con rể.” Quách Mỹ Ngọc cười: “Không ngờ mắt nhìn của con gái mẹ khá như vậy!”
“...” Mí mắt của cô nhảy giật lên.
“Đúng rồi, bình thường con rể Thẩm thích ăn món gì?”
Diệp Giai Nhi quẫn: “Mẹ, mẹ đổi cách gọi được không?”
“Con quản mẹ nhiều thế làm gì, mẹ cảm thấy gọi thế này rất được. Con chưa nói cậu ấy thích ăn món gì đâu, nói đi mẹ còn làm.”
“Con không biết.” Cô không ngẩng đầu lên.
Quách Mỹ Ngọc nghe vậy thì dừng động tác trong tay lại: “Nhìn hành động, cử chỉ của con rể Thẩm là biết cậu ấy có học thức. Có phải ba mẹ cậu ấy cũng nề nếp lắm không?”
Diệp Giai Nhi vẫn còn đang cúi người lấy gạo, trả lời qua loa: “Cũng tương đối ạ.”
Cô cũng không biết trước mặt người ngoài, Tô Tình có nề nếp hay không, nhưng trước mặt cô thì không được coi là có giáo dục.
Còn Thẩm Thiên Canh, hai người chỉ có duyên gặp một lần, tiếp xúc không sâu nên cô không biết.
Quách Mỹ Ngọc dí trán Diệp Giai Nhi.
“Thái độ gì thế hả? Con không thể để ý một chút à? Nhà họ Thẩm là gia đình có máu mặt ở thành phố S này, chắc chắn được dạy dỗ rất nghiêm, coi như mẹ hỏi thừa. Nhưng người ta có học như vậy mẹ cũng yên lòng, ít nhất sẽ không làm khó con, có lẽ mâu thuẫn mẹ chồng con dâu sẽ ít đi một chút.”
“Mẹ, mẹ chắc chắn muốn nói chuyện mãi thế à? Cơm gần chín rồi này.” Diệp Giai Nhi cố ý dời đề tài.
“Xem trí nhớ của mẹ này, chỉ lo nói chuyện phiếm, suýt thì quên chuyện chính.”
Món nóng, món nguội, canh gà, canh cá, Quách Mỹ Ngọc lôi hết đồ có thể ăn ra.
Diệp Giai Nhi câm nín muốn ngăn bà lại. Một bữa cơm thôi mà, nấu nhiều vậy có thể bày đủ trên bàn chắc?
Nhưng Quách Mỹ Ngọc không thèm đếm xỉa đến cô, sợ bắt Thẩm Hoài Dương đợi, hoặc là chiêu đãi không chu toàn.
Có khi ở nhà, người ta đều ăn nào là các món giàu dinh dưỡng, nào là sơn hào hải vị gì đó. Bà không có mấy thứ đó, chẳng nhẽ không nên nấu thêm vài món chiêu đãi à?
Sau khi ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn cơm, Quách Mỹ Ngọc vẫn nhìn chằm chằm, quan sát phản ứng của Thẩm Hoài Dương mãi, chỉ sợ nấu không hợp khẩu vị con rể.
Thẩm Hoài Dương nhấc đũa, ngay cả động tác ăn uống cũng rất nhã nhặn, nhìn đến là vui mắt.
Anh nhấp một ngụm canh gà, thản nhiên nói với Quách Mỹ Ngọc: “Thì ra tài nấu ăn của Giai Nhi được truyền từ mẹ.”
Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc trợn tròn mắt: “Con ăn cơm Giai Nhi nấu rồi à?”
“Buổi tối con từ công ty về nhà cũng sẽ nhờ Giai Nhi nấu cho con bát mì, nhưng mà…” Thẩm Hoài Dương thoáng ngập ngừng, cười tủm tỉm nói tiếp: “Lúc nào tâm trạng không vui, cô ấy đều từ chối…”
“...” Hôm nay người này tới đây là cố ý đến bôi nhọ cô à?
Quả nhiên, Quách Mỹ Ngọc cau mày, quay sang khiển trách Diệp Giai Nhi thẳng thừng: “Sau này con còn dám kiêu ngạo như thế nữa thì biết tay mẹ!”
Diệp Đức Huy cũng không đồng ý: “Đúng đấy Giai Nhi, con nên uốn nắn lại tính tình một chút đi.”
Diệp Giai Nhi hơi tức giận trong lòng, vươn chân cố ý giẫm vào chân Thẩm Hoài Dương dưới gầm bàn.