Hứa Mẫn Nhu nhìn hai người tương tác với nhau, thở dài, sao cô ta không gặp được người đàn ông như vậy chứ?
Ăn cơm trưa xong rảnh rỗi không có việc gì làm, Hứa Mẫn Nhu hơi ngứa tay, lên tiếng đề nghị: “Đánh vài ván đi.”
Dù sao cũng rảnh, Diệp Giai Nhi bèn đồng ý.
Diệp Đức Huy, Quách Mỹ Ngọc, Hứa Mẫn Nhu và Diệp Giai Nhi ngồi quanh bàn mạt chược, Thẩm Hoài Dương ngồi phía sau cô, thân hình cao lớn lười biếng dựa vào ghế, nhìn cô chơi.
Vận may quả thật không tồi, Diệp Giai Nhi chưa thua ván nào.
Nhưng Hứa Mẫn Nhu không hài lòng, muốn hai người đổi chỗ, Thẩm Hoài Dương đánh, Diệp Giai Nhi xem.
Bất đắc dĩ, Diệp Giai Nhi đành phải đổi chỗ, ngồi bên cạnh Thẩm Hoài Dương.
Ban đầu, Thẩm Hoài Dương hoàn toàn không hiểu quy tắc chơi mạt chược, liên tục thua mấy ván, Diệp Giai Nhi ngồi đó, móc tiền đưa cho ba người kia.
Một lát sau, số tiền vừa thắng được đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Cuối cùng không nhìn nổi nữa, Diệp Giai Nhi cúi người, hướng dẫn anh.
Sau mấy ván, Thẩm Hoài Dương hiểu ra quy tắc, thắng lại không ít số tiền vừa thua.
Diệp Giai Nhi ngồi bên cạnh anh, chỉ tươi cười đếm tiền, Hứa Mẫn Nhu nhìn mà nghiến răng nghiến lợi.
“Ù bài…”
Ngón tay thon dài xinh đẹp đẩy bài về phía trước, đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương thốt ra hai chữ trầm ấm, trong mắt tràn đầy ý cười, có chút thích thú.
Hứa Mẫn Nhu ủ rũ mở túi tiền, Diệp Đức Huy không nhịn được mà khẽ ho vài tiếng, ông cũng thua khá nhiều.
Mà lúc này chợt vang lên tiếng đập cửa, Diệp Giai Nhi đi mở cửa, là nhóm bạn chơi mạt chược của Quách Mỹ Ngọc tới.
Quách Mỹ Ngọc lắc đầu xua tay, giọng nói đầy vẻ đắc ý và khoe khoang: “Tôi không chơi nữa, ngồi đau lưng lắm, mọi người chơi cùng con rể tôi đi.”
Nhóm bạn mạt chược hầu hết là phụ nữ trung niên, vừa nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, ai nấy đều xuýt xoa ngưỡng mộ.
Quách Mỹ Ngọc tốt số thật đấy, con gái bà lại càng tốt số hơn, tìm đâu ra một cậu con rể đẹp trai vậy chứ?
Nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dương một lát mới ngồi xuống, một lần nữa xáo bài lại.
Diệp Giai Nhi nhìn cảnh tượng trước mắt, hơi nhăn mặt lại.
Thẩm Hoài Dương mặc bộ vest phẳng phiu, khuôn mặt tuấn tú, khí chất cao quý, nhưng lại ngồi giữa một nhóm phụ nữ hơn năm mươi tuổi, nho nhã vuốt mạt chược, sau đó đôi tay khẽ đẩy: “Ù…”
Còn Hứa Mẫn Nhu thì mê mẩn như mất hồn. Hóa ra đàn ông chơi mạt chược lại quyến rũ đến vậy!
Đến khi kết thúc, lúc mọi người giải tán thì đã là tám giờ tối, cũng đến lúc họ phải đi, sau đó trở về nhà họ Thẩm.
Nhưng Diệp Giai Nhi lại có chút không nỡ, mới ở chưa được bao lâu, dù sao thì cũng lâu lắm rồi không về nhà.
Thẩm Hoài Dương nhìn thấy sắc mặt cô, bàn tay lộ rõ khớp xương sửa sang lại áo vest trên người, khẽ nhướng mày: “Không muốn về nhà họ Thẩm à?”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi nhíu mày, vẻ mặt cô thể hiện rõ vậy sao?
“Không phải không muốn về nhà họ Thẩm, mà là muốn ở đây một đêm, ngày mai mới quay về.” Cô chậm rãi mở miệng, có chút phiền muộn.
“Nếu muốn thì cứ ở lại một đêm rồi về…” Anh nói như vậy.
Vẻ mặt trở nên vui mừng, khóe miệng Diệp Giai Nhi nở nụ cười, mở miệng nói: “Được, vậy anh về nhà cẩn thận chút, chú ý an toàn.”
Thái độ thay đổi rõ ràng như vậy, Thẩm Hoài Dương lại có chút không vui, khẽ nhíu đôi lông mày anh tuấn, ung dung nhìn cô: “Ai bảo tôi muốn về nhà, hả mợ Thẩm?”
“Ý anh là sao?”
“Đương nhiên là, tôi cũng ở đây, ngày mai cùng quay về nhà họ Thẩm…” Anh chậm rãi ném ra một câu như lẽ đương nhiên.
Diệp Giai Nhi khó hiểu: “Anh Thẩm, vậy anh định ngủ ở đâu?”
Hàng lông mày tuấn tú nhếch lên, Thẩm Hoài Dương khẽ động khóe môi, lười biếng mà thong dong, chậm rãi mở miệng: “Tối nay mợ Thẩm ngủ ở đâu?”
“Đương nhiên là phòng tôi.” Cô thản nhiên đáp lời.
“Thế, mợ Thẩm nghĩ tối nay tôi sẽ ngủ ở đâu?” Anh sâu xa hỏi ngược lại.
Diệp Giai Nhi không khỏi nhíu mày lại, không nhịn mà được nuốt nước miếng, chắc không giống với những gì cô suy đoán trong lòng đâu phải không?
“Không phải anh muốn ngủ ở phòng tôi đấy chứ?”
Vẫn là ánh mắt âm trầm đó, Thẩm Hoài Dương nhìn cô với vẻ sâu xa: “Quả nhiên là mợ Thẩm, thông minh thực sự…”
Nghe vậy, cô nắm ngón tay đặt bên cạnh, thử thuyết phục anh: “Phòng tôi nhỏ lắm, chắc chắn anh ngủ sẽ không thoải mái.”
“Tôi cũng đâu có ngại, sao mợ Thẩm phải để ý, hửm?”
“...” Anh không để ý, không có nghĩa là cô không để ý!
“Còn nữa, tôi muốn thăm phòng mợ Thẩm, có ý kiến gì sao? Hay là, muốn tôi tới phòng khách hỏi?”
Còn phải hỏi, chỉ cần anh lên tiếng, trăm phần trăm ba mẹ sẽ đồng ý, sao có thể từ chối được?
“Tùy anh, anh Thẩm muốn làm thế nào thì làm.” Cô tức giận ném xuống một câu, sau đó xoay người vào phòng tắm.
Đôi chân dài sải bước đi, Thẩm Hoài Dương chậm rãi dựa vào căn phòng bên trái, ánh mắt dịch chuyển, phòng rất nhỏ, nhưng cực kỳ gọn gàng.
Cửa sổ màu xanh lá cây nhạt, ga giường hoa hồng, trong phòng chỉ đặt một chiếc giường, một tủ quần áo, còn có bàn học, trên cửa sổ bày biện đầy những loài hoa không biết tên.
Đơn giản, ấm áp, hương quýt thoang thoảng hòa cùng một mùi thơm nhẹ nhàng khó tả, cực kỳ dễ chịu.
Thân hình cao lớn đứng bên bàn học, bàn tay anh tùy ý mở giáo án của cô, chữ viết thanh tú, vừa nhìn đã biết vô cùng nghiêm túc.
Ừ, xem ra mợ Thẩm là một người phụ nữ rất nghiêm túc…
Diệp Giai Nhi đi từ phòng tắm ra, cô đã tắm xong, trên người mặc áo ngủ, người đàn ông nheo mắt lại, chợp mắt nằm trên giường.
Cô nhíu mày, cảm thấy hoàn toàn không hiểu nổi tâm tư của anh, nhà họ Trạch có điều kiện tốt như vậy, anh lại cứ muốn chen chúc ở cái phòng nhỏ của cô.
Cô đi tới, duỗi tay, khẽ đẩy bờ vai anh: “Tôi tắm xong rồi, anh muốn tắm không?”
“Không cần…” Anh lắc đầu, thật ra, anh mắc bệnh sạch sẽ.
“Giường phòng tôi bằng ngần này thôi, anh cũng thấy rồi đấy, anh chắc chắn có thể ngủ được sao?” Cô nói.
Phòng vốn dĩ rất bé, giường cũng chỉ là giường đơn, cô và anh, sao có thể ngủ được?
“Giường cố định, còn người thì du di được, đương nhiên sẽ có cách thôi…”
Diệp Giai Nhi khoanh tay trước ngực, lùi về phía sau mấy bước, dáng vẻ dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn anh: “Nào, anh Thẩm nghĩ cách đi.”
Đôi mắt nhìn lướt qua chiếc giường đơn, Thẩm Hoài Dương nhìn cô chằm chằm, chậm rãi mở miệng: “Tôi ngủ trên giường, mợ Thẩm nằm trên người tôi…”
“...” Đây mà cũng gọi là cách à?
Vất vả cả ngày trời, Diệp Giai Nhi thật sự thấm mệt, lúc này cũng không lo nghĩ được nhiều, cô nằm lên giường giành chỗ trước.
Anh nhướng mày, đi về phía trước, cởi giày, cũng lên giường, có điều đối với anh, rõ ràng chiếc giường này hơi nhỏ, chân anh dài gần như không thể duỗi thẳng người được, chỉ có thể co lại.
Ngay lập tức, giường đã nhỏ lại càng thêm chật, hai người nằm ngửa, nhất định là không ngủ nổi.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nằm nghiêng, cố ý đưa lưng về phía anh, mặt kề sát vào vách tường.