Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 26: Chương 26: Bây giờ chúng ta đi đâu tìm đây?




Xe chạy trên uốn lượn trên quốc lộ về thủ đô, một lát sau thì dừng lại.

Lúc này xe của thư kí Trần cũng vừa mới tới, anh ta xuống xe đưa cho cô hai phần quà tặng.

Trong lòng cô thầm nghĩ, quả nhiên hiệu suất làm việc của thư kí xí nghiệp lớn cũng không giống với bình thường.

Đi qua cửa sắt lớn khắc hoa, hai người lần lượt đi vào trong biệt thự màu trắng.

Vừa mới đến chỗ cửa thì chợt nghe thấy một giọng nói hùng hồn và nghiêm khắc mang theo sự tức giận truyền ra: "Tên nhóc kia dám kết hôn sau lưng ba! Nó lại dám lén kết hôn! Chờ nó trở về thì ba sẽ đánh gãy cái chân của nó."

"Ba, Hoài Dương sẽ trở về ngay thôi, chờ đến lúc đó rồi hỏi nó cũng không muộn, ba đừng tức giận hại thân."

Giọng nữ dịu dàng mềm nhẹ kia là Tô Tình.

Như vậy thì giọng nam kia là của ông ngoại anh ư?

Chỉ nghe thấy giọng nói cũng đủ biết tính tình ông nóng nảy như thế nào, thân mình Diệp Giai Nhi không nhịn được mà run lên.

"Ông ngoại muốn đánh gãy hai chân của cháu sao?" Một giọng nói trầm đầy lười biếng vang lên, Thẩm Hoài Dương tùy ý để cái chìa khóa xe ở trên bàn.

Nghe vậy, Tô Chính Quốc với mái tóc hoa râm mặc quần áo quân trang xoay người, hai mắt trừng lên giận dữ, rống to một tiếng: "Nghiêm!"

Không để ý đên, Thẩm Hoài Dương cởi chiếc áo khoác lông dê trên người ra rồi quẳng đến một bên giá treo áo.

Thật ra thì Diệp Giai Nhi ở phía sau anh sau khi nghe được lại lập tức phản xạ có điều kiện đứng nghiêm, chân thẳng tắp, chỉ thiếu chút nữa là cúi chào.

Bộ dạng của Tô Chính Quốc cực kỳ giống giáo quan của trường huấn luyện nên cô không tự chủ được mà làm vậy.

Thẩm Hoài Dương cười khẽ đưa tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé đang đứng thẳng tắp kia vào lòng, nhìn Tô Chính Quốc mà nhíu mày: "Ông ngoại, ông dọa cô ấy sợ rồi..."

Sau khi phản ứng lại cô mới nhận ra vừa rồi mình đã làm cái gì, trong lồng ngực dày rộng của anh, thậm chí cô có thể cảm nhận được chấn động được tạo ra do anh cười khẽ. Truyện mới cập nhật

Mặt cô nóng lên, cô cảm thấy bản thân hơi bẽ mặt, có chút thẹn quá thành giận mà đá anh một cái...

Mà phản ứng của Diệp Giai Nhi hiển nhiên lại làm cho Tô Chính Quốc vô cùng vừa lòng, là một người quân nhân, đương nhiên ông rất thích những người lính biết phục tùng mệnh lệnh.

Lông mày tinh xảo của Tô Tình hơi nhíu lại, im lặng nhìn Diệp Giai Nhi từ trên xuống dưới: "Hoài Dương, vị này chính là?"

Đôi mắt Thẩm Hoài Dương hơi rũ xuống, ngón tay thon dài vén sợi tóc mai đang rũ xuống bên sườn mặt cô, vô cùng thân thiệt nhéo cái mũi của cô: "Còn không mau gọi đi?"

Sự thân mật bất ngờ làm cho trái tim của Diệp Giai Nhi nhanh chóng bay lên, lập tức cô liếm cánh môi của mình, cảm thấy rất mất tự nhiên mà mở miệng khẽ gọi: "Mẹ..."

"Cô gái này đừng nhận bừa người thân như thế, tôi nhớ rõ mình không có đứa con gái nào cả..."

Giọng nói của Tô Tình vừa lạnh lùng vừa trong trẻo, nhìn Diệp Giai Nhi bằng ánh mắt không có chút độ ấm nào, cũng không có chút tình cảm nào.

Bà ta nói như thế làm cho tình cảnh của Diệp Giai Nhi trở nên vô cùng xấu hổ và khó xử.

"Mẹ, đương nhiên là mẹ không có con gái, mà cô ấy càng không thể là con gái của mẹ được, nếu không thì cục cưng nhỏ trong bụng cô ấy sao gọi con là ba được, hay gọi con là cậu nhỉ?

Nghe vậy thì khuôn mặt luôn thanh nhã tinh xảo của Tô Tình lại hiện ra vẻ khiếp sợ khó có được: "Cục cưng nhỏ?"

Tô Chính Quốc cũng xoay người, giọng nói lại không nghe ra hờn giận gì: "Bao lâu rồi?"

"Một tháng..." Thẩm Hoài Dương khẽ nhếch môi, thái độ tùy hứng nhưng khi đối với Diệp Giai Nhi thì lại vô cùng dịu dàng: "Có mệt không? Có muốn ngồi một lát không?"

Trong con ngươi đen kia như ẩn chưa từng đợt tình cảm dịu dàng, sâu đậm nhè nhẹ.

Dường như muốn mở ra và bao phủ Diệp Từ Tình ở trong đó, nếu không phải cảm kích thì tất nhiên cô sẽ nghĩ anh cực kì yêu cô.

Anh, đúng thật là một cao thủ diễn trò...

Nhìn lại đôi mắt thâm tình của anh, cô có hơi lâm vào trong đó, lắc đầu: "Không sao đâu."

"Cô gái này, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?" Tô Tình khôi phục vẻ cao quý và tao nhã như cũ.

"Nói trước mặt con thì không phải là tốt hơn sao?" Thẩm Hoài Dương nhìn Tô Tình, giống như còn điều gì đó, anh tiếp tục nói: "Còn nữa, chúng ta đã đi nhận giấy chứng nhận kết hôn vào hôm qua..."

Sắc mặt của Tô Tình và Tô Chính Quốc đều đổi thành sự nhục nhã, hơn nữa còn rất khó nhìn.

Nếu vừa rồi Tô Chính Quốc vừa có một chút vừa lòng với cô thì bây giờ đã biến mất không còn sót lại chút gì, Diệp Giai Nhi thấy rõ.

Trong lòng hơi hơi thở dài, cô đã lường trước, tất nhiên những ngày sau này sẽ không sống khá giả được.

Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói lỗ mãng vang lên: "Những lời nói đó đều là thật ư?"

Một ánh mắt như kim châm dừng trên người, Diệp Giai Nhi quay đâu lại thì thấy ngay Thẩm Trạch Hy đứng phía sau với đôi mắt màu đỏ tươi, hai tay nắm chặt nhìn chằm chằm vào cô và gằn từng chữ: "Cô Diệp, những lời này của anh em là thật hay giả?"

Cô cắn răng, khẽ kêu lên: "Trạch Hy..."

"Cô Diệp, rốt cuộc là có kết hôn hay không?" Thẩm Trạch Hy trực tiếp quát, đôi mắt chuyển thành đỏ ngầu hơn lúc nãy.

Thẩm Hoài Dương bước chân dài qua, kéo Diệp Giai Nhi ra phía sau anh, giọng nói trầm thấp, đôi mắt híp lại: "Em cứ nói chuyện với chị dâu như vậy sao?"

"Chị dâu... Ha ha..."

Thẩm Trạch Hy nở một nụ cười lạnh đầy châm chọc rồi lui về phía sau, trực tiếp chạy ra khỏi phòng khác rồi bỏ đi.

Tô Tình có chút bực bội: "Trạch Hy, con mau trở về ngay cho mẹ."

Nhưng Thẩm Trạch Hy lại ngoảnh mặt làm ngơ, không hề quay có ý định quay đầu lại.

"Trạch Hy..." Diệp Giai Nhi mở miệng kêu lên, bàn chân động đậy với ý định đuổi theo.

Nhưng vừa định đi thì cánh tay đã bị Thẩm Hoài Dương ở phía sau bắt lấy, đôi mắt với ánh sáng đục ngầu nhướng lên: "Nó cũng không còn nhỏ tuổi, đương nhiên là không cần lo lắng nữa..."

Cô vẫn có hơi lo lắng: "Nhưng mà..."

Anh nghiêng người đi ôm đôi bàn tay vào nhau, dù bận thì vẫn ung dung liếc cô: "Sau khi đuổi theo thì em định nói cái gì, nói anh nghe chút đi..."

"..."

Diệp Giai Nhi không nói gì để phản bác, đã kết hôn rồi là sự thật, mặc dù đuổi theo cậu thì cô phải giải thích như thế nào?

Sự bất mãn trong mắt Tô Chính Quốc ngày càng nhiều, ông lạnh lùng nhìn cô vài cái rồi phất tay áo bỏ đi.

Đương nhiên Tô Tình cũng không muốn ở lại, đi lên lầu theo Tô Chính Quốc.

Tình huống lúc này căng thẳng khác thường, hoàn toàn không cần phải... tiếp tục như vậy, Diệp Giai Nhi xoay người rời đi.

"Bị kích thích rồi à?" Thẩm Hoài Dương nhíu mày, đôi mắt nhìn về hình bóng mảnh khảnh của cô.

"Không có, tôi đã chuẩn bị tâm lý thật tốt từ sớm rồi." Cô không quay đầu lại.

"Cô cũng rất là tự biết điều đấy..."

Diệp Giai Nhi tức giận nói: "Thứ tôi có nhiều nhất chính là biết điều."

Lúc trở lại chung cư thì đã là mười giờ tối, còn chưa kịp ngồi xuống thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên inh ỏi.

Thẩm Hoài Dương nhận máy, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên âm trầm, đáp lại hai tiếng sau đó trực tiếp cầm lấy áo khoác ngoài.

"Làm sao vậy?" Diệp Giai Nhi khó hiểu.

"Đi tìm Thẩm Trạch Hy..."

"Tôi đi cùng với anh." Cô vội mở miệng nói.

Anh không đáp lời nào cũng không từ chối, Thẩm Hoài Dương mặc áo khoác ngoài rồi xông thẳng ra ngoài.

Không có từ chối nghĩa là đồng ý, Diệp Giai Nhi vội vào trong phòng lấy túi của mình ra rồi đuổi theo phía sau.

Trong suốt cả mùa đông thì lại không có tuyết rơi nhiều, nhưng trong vài ngày qua thì tuyết lại rơi không ngừng, dường như để bù lại cho toàn bộ những gì chưa rơi xuống.

Bóng đêm đã phủ kín, thời tiết lại quá mức rét lạnh, cho nên trên đường có rất ít xe, càng miễn bàn đến người đi đường, gần như là không có ai cả.

Diệp Giai Nhi nhìn ngoài cửa sổ: "Bây giờ chúng ta đi đâu tìm đây?"

"Nó đã muốn trốn thì tất nhiên sẽ không đi đến nơi có thể dễ dàng bị tìm được..." Thẩm Hoài Dương khẽ hé môi mỏng, thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.