Câu này thật sự không sai, cô nhíu mày tò mò: "Vậy lúc này anh có nghĩ ra được cậu ấy sẽ đi đến nơi nào không?"
"Không có..." Anh trực tiếp trả lời rất nhanh chóng, lập tức đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau lại trầm giọng nói: "Nhưng mà có người gọi điện thoại thì chắc chắn nó sẽ bắt máy...
Ánh mắt nhìn thẳng này đương nhiên đã chứng minh hết mọi thứ, lập tức Diệp Giai Nhi ngẩn người nhìn anh: "Nếu cậu ấy không bắt máy thì sao?"
Anh cong môi, các ngón tay hiện rõ khớp xương của anh gõ vào tay lái và hỏi lại: "Nếu nó bắt máy thì sao?"
Suy nghĩ một lát cô đáp lại bốn chữ: "Tùy anh xử lý, như vậy nếu anh thua thì sao?"
Câu trả lời của cô hiển nhiên đã làm anh vô cùng hài lòng, khuôn mặt tuấn tú nhíu mày lại, sự tự tin bẩm sinh và khí phách được biểu lộ ra là không thể nghi ngờ: "Cô Diệp cảm thấy tôi sẽ thua sao?"
"Vì sao lại không?" Cô tức giận hừ lạnh một tiếng, cảm thấy được bộ dạng lúc này của anh thật sự rất chướng mắt.
"Tùy cô xử lý..." Anh cười lạnh nhạt, nhún vai, nhìn rất tao nhã: "Nếu là tôi thua."
Lúc này Diệp Giai Nhi mới vừa lòng, cô lấy điện thoại ra trước mặt anh và gọi đi.
Tất nhiên, chỉ một lúc, điện thoại đã được bắt máy.
Im lặng, không có một tiếng động nào, Diệp Giai Nhi có thể nghe rõ được cả tiếng hít thở, thậm chí còn nghe được cả tiếng tuyết rơi sột soạt.
Không ngờ được cậu lại thật sự bắt máy...
Ánh mắt đảo qua sườn mặt với đường cong hoàn mỹ được khắc sâu của người đàn ông bên cạnh, cô cắn chặt răng.
Nhưng mà giọng điệu vẫn rất cẩn thận với người bên kia đầu dây: "Trạch Hy, em đang ở đâu thế, bây giờ cô đến đó tìm em có được không?"
Vốn tưởng rằng cậu vẫn sẽ không nói gì như cũ, không ngờ cậu lại đồng ý.
Chẳng qua cậu có yêu cầu là để cô một mình đi qua.
Tiến đến gần hồ vị ương ở giữa trường học, Diệp Giai Nhi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Trạch Hy ngồi ngay ở ghế dài.
Hình như cậu đã ngồi một lúc lâu, trên người cậu có một tầng tuyết trắng rơi xuống, chỉ ngồi im lặng ở chỗ kia, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
"Trạch Hy..." Diệp Giai Nhi đến gần rồi nhẹ nhàng mở miệng kêu lên.
Cậu ngẩng đầu, đứng dậy rồi bước từng bước một về phía cô, sau đó cậu bất ngờ đưa tay ra ôm chặt lấy cô vào trong lòng mình.
Thân mình cô run nhẹ lên, cô hơi giật mình một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì xô đẩy thân mình của thiếu niên ra nhưng ánh mắt lại né tránh nhìn về phía sau lùm cây cách đó không xa...
Còn có người nào đứng ở đó...
Tuy là thiếu niên nhưng cậu cao hơn cô một cái đầu, đương nhiên sức lực bình thường cũng không có khả năng chống lại.
"Trạch Hy, buông cô ra trước có được không?"
Từ bỏ giãy dụa, Diệp Giai Nhi nhẹ nhàng thở dài một hơi, vươn tay ra phủi những bông tuyết rơi trên người Thẩm Trạch Hy rơi xuống.
Khuôn mặt lạnh như băng của cậu chôn vào cần cổ ấm áp của cô, giọng nói thiếu niên khàn khàn: "Chỉ có mình cô Diệp tới thôi có phải không?"
Cô hơi hoảng hốt, lại có hơi áy náy, nhưng cô vẫn gật đầu.
Rốt cuộc cậu cũng buông ra, Thẩm Trạch Hy ngồi ở trên ghế dài, trên người chỉ có mỗi bộ đồng phục.
Cậu ngẩng đầu, nắm chặt hai tay, cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình: "Cô Diệp quen anh trai em từ lúc nào?"
Diệp Giai Nhi ngồi xuống bên cạnh cậu rồi nói thật: "Vào tiệc cưới ngày kết hôn của bạn bè."
"Như vậy là trước khi trở thành cô giáo của em là đã quen rồi ư?"
Cô gật đầu.
Thẩm Trạch Hy nhìn những bông tuyết bay vào mặt hồ bình tĩnh, sau đó lại biến mất không thấy: "Vì sao hai người lại vội kết hôn như thế?"
Theo hiểu biết của cậu, anh trai không phải là một người tùy ý kết hôn, huống chi trong lòng anh còn có cô...
"Cô đã mang thai đứa con của anh ấy, một tháng rồi..." Cô cũng không định giấu cậu chuyện này.
Bàn tay ở bên cạnh người đột nhiên siết chặt lại, trong nháy mắt hơi thở của thiếu niên đã như nổi sóng lên, hai mắt đỏ ngầu: "Vì sao hai người lại lên giường với nhau?"
Sắc mặt của Diệp Giai Nhi có hơi ửng đỏ nhưng cô vẫn nói: "Đó là một sai lầm, buổi tối tiệc cưới đó, anh ấy uống say nên đi nhầm phòng, mà cô cũng say."
Màn đêm quá mức lạnh lẽo, chỉ mới một lát mà hai má cô đã hơi tái xanh, bàn tay lại lạnh đến mức không có cảm giác, chà xát vào nhau.
Để ý thấy hành động của cô, Thẩm Trạch Hy hít sâu, cố gắng đè nén sự đau lòng, tháo găng tay ra rồi kéo tay cô qua và từ từ mang vào.
Cô dần thấy hoảng hốt, muốn rút tay lại nhưng không thể như ý muốn, tay cậu thật sự quá nhanh.
Thân hình cao to của Thẩm Hoài Dương đang yên lặng dựa vào cây cột to kia và nhìn chằm chằm hành động của hai người, con ngươi đen trầm giống như màn đêm không thể thoát ra.
Cùng lúc đó, nội dung cuộc nói chuyện của hai người lọt vào tai anh không sót một chữ.
Ánh mắt lóe lên rơi vào bàn tay hai người họ, anh khẽ cong môi nở một nụ cười chế giễu.
Đôi găng tay này rõ ràng là do cô đan, cậu vẫn luôn mang...
Có một số chuyện dần dần sáng tỏ và hiện lên trong lòng Diệp Giai Nhi, không có cách nào bỏ qua được.
"Là anh trai em đã cầu hôn cô sao?" Mang găng tay vào xong, cậu tiếp tục đặt câu hỏi.
"Đúng."
"Lý do là gì?"
"Anh ấy không nói, cô cũng không hỏi." Lúc này cô mới cảm thấy thiếu niên có đôi tay ấm như vậy nhưng cơ thể lại gầy như thế.
Thẩm Trạch Hy buông ra, nhìn cô với ánh mắt sâu xa: "Vì sao cô lại đồng ý?"
"Cô muốn cho đứa bé một gia đình đầy đủ, có ba có mẹ nên đã đồng ý."
Ánh mắt bức bách của thiếu niên lại làm cho cô hơi khủng hoảng.
"Cô không yêu anh trai của em có phải không?" Trong nháy mắt, sắc mặt của thiếu niên trở nên nhẹ nhàng, trái tim áp lực trong một ngày đột nhiên nhẹ đi nhiều.
Sau khi cân nhắc, cô trả lời một cách mơ hồ: "Chuyện tình cảm thì ai cũng không nói rõ được, bất kể là bây giờ hay sau này, nhưng mà, Trạch Hy, em không thể như vậy được, cô là giáo viên của em."
Cô vốn tưởng rằng cậu chỉ đang trong thời kì phản nghịch của thời trung học, có cảm giác ngây ngô, mông lung với giáo viên nữ, nhưng không ngờ cậu lại chìm sâu như thế.
Chuyện này là cô đã xem nhẹ nên sơ sót...
"Là cô giáo của em thì thế nào?" Thiếu niên không cho là đúng.
Kết hôn nhưng không phải vì tình yêu, đương nhiên hai người sẽ không thể bên nhau lâu dài, khi bác trở về, anh trai sẽ...
"Trạch Hy, cô lớn hơn em bốn tuổi..."
"Không phải có câu tục ngữ nói rất tốt sao, nữ hơn ba, ôm đá vàng, lớn hơn bốn tuổi thì vừa lúc thích hợp."
Diệp Giai Nhi thở ra một hơi bất lực, chỉ muốn chặt đứt cái đầu năm tuổi này: "Trạch Hy à, với điều kiện của nhà họ Thẩm của em thì vốn dĩ em không cần ôm đá vàng đâu, còn nữa, bây giờ cô đã là đã chị dâu của em...
Không nói thêm gì, thiếu niên chỉ cười, lại ôm cô, bất ngờ đôi môi lại hôn lên trên cái trán của cô.
Bây giờ là chị dâu, nhưng sẽ làm chị dâu được bao lâu chứ?
Cái đầu như gỗ giật mình tại chỗ, Diệp Giai Nhi lấy lại tinh thần, đang chuẩn bị nói thì Thẩm Trạch Hy cũng đã buông cô ra, rồi nói với cái cây kia: "Anh trai, xuất hiện đi..."
Không ngờ cậu là sớm phát hiện không phải cô một mình đến đây cho nên mới cố ý hỏi như vậy.
Còn có những câu trả lời vừa rồi của mình, Diệp Giai Nhi có hơi xấu hổ, cảm thấy như trên mặt có lửa đốt.
Vỗ nhẹ cho bông tuyết ở trên người rơi xuống, Thẩm Hoài Dương đến gần, chiếc áo khoác ngoài bằng nhung đậm màu của anh còn dính bông tuyết, nhưng không hề cản trở sự thành thục và vẻ đẹp của anh.
Nhưng khi con ngươi anh đảo qua trên người Diệp Giai Nhi lại có một cảm giác ớn lạnh, xen lẫn nhưng làn sóng u ám nhấp nhô.
Ngay sau đó, Thẩm Trạch Hy nói có chút chuyện muốn nói riêng với anh trai.
Vì thế Diệp Giai Nhi đã lảng tránh đi ngay.
Đứng ở cách đó không xa, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn miệng của hai người động đậy, còn về chuyện hai người nói gì thì cô thật sự không thể nghe được.