"Nếu đã không yêu thì em hy vọng anh có thể sớm để cô ấy tự do." Khuôn mặt bị lạnh đến nỗi tái xanh của thiếu niên lộ vẻ nghiêm túc thật sự, gằn từng tiếng.
"Bây giờ cô ấy đã là chị dâu của em, cái gì có thể hay là không nên làm, cũng không cần anh phải nhắc nhở em nữa..."
Thẩm Hoài Dương nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt nhưng không thể bỏ qua sự uy nghiêm trong đó.
"Anh trai, nếu sau này anh đối xử tốt với cô ấy thì không sao cả, nếu không tất nhiên em sẽ không đứng nhìn không thôi đâu."
Thẩm Trạch Hy lại đảo qua nhìn chằm chằm vào thân ảnh gầy nhỏ đứng cách đó không xa, cậu nói: "Còn nữa, từ hôm nay trở đi em sẽ ở ký túc xá của trường học, anh nói với mẹ một tiếng thay em."
Cô đã kết hôn với anh rồi, cho nên bất kể là nhà họ Thẩm hay chung cư thì đều có thể đụng mặt, một khi đã như vậy thì vẫn nên ở trường thôi. Chiếc Land Rover màu đen đi thẳng về phía trước.
Diệp Giai Nhi đứng đùa nghịch chiếc găng tay trên tay, cô nghĩ đến người thiếu niên trong tuyết, trong lòng thở dài một tiếng.
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Hoài Dương nhìn cô một cái trước, tiện đà hạ xuống nhìn chằm chằm vào cái găng tay vải kia.
"Rốt cuộc cô đã đan găng tay cho bao nhiêu người đàn ông rồi?" Anh nhíu mày, đôi mắt u ám.
Thu lại dòng suy nghĩ, cô kinh ngạc nhìn về phía anh, sau đó kể ra chi tiết: "Hai đôi, một đôi cho Trạch Hy, một đôi khác cho anh."
Tuy rằng cái đôi găng tay mà cô đưa cho anh vốn là làm cho ba mình.
Nghe vậy khuôn mặt Thẩm Hoài Dương cũng nhẹ nhàng hơn một chút, khuôn mặt tuấn tú đầy thâm thúy nghiêng đi, nhìn chằm chăm vào cô: "Làm trò với em chồng trước mặt chồng mình, cô cảm thấy thế nào?"
Diệp Giai Nhi khẽ nhếch môi lên, hơi mệt mỏi ngáp một cái và cũng quan sát anh.
"Thẩm tổng cần gì phải chó chê mèo lắm lông, tôi sao có thể đoán trước được hành động này của Trạch Hy chứ, mà không phải anh cũng biết trước được suy nghĩ của Trạch Hy từ trước đó rồi sao? Cho nên mới chắc chắn cậu ấy sẽ nhận điện thoại của tôi, không phải sao?"
Hai má trắng ửng hồng, lúc này lại có vài phần giống với một con mèo nhỏ lười biếng, xương quai xanh trên chiếc cổ trắng noãn khiến lòng người ngứa ngáy.
Ánh mắt anh giống như thợ săn, bàn tay to vươn ra bất ngờ ôm cô vào trong lòng, môi mỏng nhếch lên, di chuyển gần về phía mặt cô.
Cô vội vàng nghiêng mặt đi.
Nhưng bàn tay to của anh lại giữ cái ót của cô, giọng nói trầm thấp giống như tiếng đàn dương cầm gỗ: "Tùy tôi xử lý mà?"
Thân mình Diệp Giai Nhi cứng lại, nhớ tới lời hứa hẹn trước đó của mình, cô tức giận.
Cơ bản là anh đã cố ý tính kế cô.
"Đã kết hôn rồi thì cái xưng hô cô Diệp nghe xa lạ quá, mợ Thẩm, thế nào?"
Anh vén mái tóc rũ hai bên má của cô ra sau tai.
Câu nói kia quả thực không sai, đàn ông mà đã động tình thì cũng không bằng cầm thú!
Chẳng phân biệt thời gian, cũng không phân biệt địa điểm hay hoàn cảnh, hoàn toàn muốn như thế nào thì làm như thế đó...
Nhưng mà người đàn ông này nhìn tao nhã, khôi ngô, cao quý và kiêu căng theo kiểu tự nhiên, trưởng thành mà gợi cảm, thế nhưng hành động lúc này lại bỉ ổi như thế!
"Mợ Thẩm, chẳng lẽ cô không biết điều này sẽ kích thích đàn ông ở một số thời điểm hay sao? Ví dụ như bây giờ..."
Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn về phía trước để quan sát, tiếng nói trầm thấp, một cú drift tuyệt đẹp và chiếc xe đậu hoàn hảo trong gara.
Lập tức, bàn tay to của anh trực tiếp ôm lấy thân thể của cô, để cô giữ tay lái.
"Mợ Thẩm, phải gọi là anh Thẩm, nhớ chưa?"
"Chết tiệt, không biết xấu hổ."
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Giai Nhi bị tiếng chuông cửa liên tục đánh thức, cô khởi động thân người bủn rủn ngồi dậy từ trên giường.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, người đàn ông bên cạnh đã rời đi từ sớm rồi.
Những gì của ngày hôm qua hiện lên hết thảy trong đầu cô, cô cắn cánh môi, đưa tay ra ôm mặt, chỉ ước rằng người phụ nữ ngày hôm qua không phải mình.
Lúc này tiếng chuông cửa vội vàng vang lên.
Mới bảy giờ sáng, là ai thế?
Cô hít sâu, mặc vào bộ đồ ngủ ba hai lần, lôi kéo thân thể còn chưa khôi phục, thong thả đi tới trước cửa rồi mở ra.
Tô Tình xuất hiện rõ ràng trước mắt cô, bà ta mặc một chiếc áo lông có túi nhỏ tua rua màu tím, sang trọng mà cao quý...
Hơi sửng sốt, Diệp Giai Nhi sửng sốt vài giây, sau khi lấy lại tinh thần thì kêu lên một cách không được tự nhiên lắm: "Mẹ."
Nghe vậy thì chân mày tinh xảo của Tô Tình nhíu lại, sao vừa nghe tiếng mẹ này thì lập tức cảm thấy khó chịu nhỉ?
Ánh mắt dừng lại trên người Diệp Giai Nhi rồi đảo qua, bà ta mở miệng hỏi: "Vừa mới tỉnh ngủ à?"
Cô ngượng ngùng vén sợi tóc ra sau tai, gật đầu lên tiếng.
Hai mắt Tô Tình nhìn cô, còn lại cũng không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nói: "Bảy giờ rưỡi."
Nói đến điều này thì đương nhiên Diệp Giai Nhi cũng có thể nghe hiểu được, nhưng cô cũng khó mà nói cái gì nên cũng không nói lời nào.
Lướt qua cô, Tô Tình đi về phía trước, liếc mắt nhìn xung quanh phòng khách rồi ngồi trên sô pha: "Hoài Dương đâu?"
"Đến công ty rồi ạ." Cô vừa đáp lời vừa vội vàng đi rót nước.
"Không có cà phê sao?" Tô Tình hỏi cô.
Hành động trên tay dừng lại một chút, Diệp Giai Nhi cẩn thận tìm xung quanh: "Mẹ, không có cà phê, chỉ có rượu."
"Vậy thì thôi đi." Tô Tình khẽ dựa vào sô pha ở phía sau: "Tôi đến là vì có chuyện muốn nói với cô."
Có chuyện nói với cô sao?
Tuy Diệp Giai Nhi có hơi khó hiểu nhưng vẫn tôn kính nói: "Mẹ cứ nói ạ."
"Vài ngày tới cũng là sắp đến tết năm mới rồi, từ hôm nay cô và Hoài Dương cứ trở về ở nhà họ Thẩm đi." Tô Tình nói.
Trở về ở nhà họ Thẩm?
Trái tim bỗng nhảy lên một chút, trong nháy mắt Diệp Giai Nhi cảm thấy cả người mình không được tốt lắm.
Ông cụ kia vốn không muốn thấy cô, mà người mẹ chồng trước mặt này cũng là một nhân vật vô cùng đáng sợ, nếu về nhà họ Thẩm và sống chung một chỗ như thế, cô còn có thể sống sao?
Tất nhiên là không thể từ chối trực tiếp được, thế nên cô uyển chuyển đáp lời bà ta: "Mẹ, chờ Hoài Dương về thì con sẽ nói với anh ấy một tiếng."
Cô không nói đi, cũng không nói không đi, cái này vẫn để Thẩm tổng trả lời là tốt nhất, mặc dù đắc tội nhưng sẽ không có vấn đề gì.
Nghe vậy Tô Tình cũng không hài lòng: "Lời này của cô là có ý gì? Chẳng lẽ cô không muốn về ở chung một chỗ với mẹ chồng như tôi sao?"
Diệp Giai Nhi vội vàng giải thích: "Không có, mẹ, con tuyệt đối không có ý này."
"Nếu không phải ý này như vậy thì tôi sẽ cho rằng cô đồng ý dọn đến nhà họ Thẩm. Thu dọn đồ đạc hết đi rồi chiều tài xế sẽ đến đón cô." Tô Tình thẳng thắn quyết định, ánh mắt khôn khéo.
"Mẹ, vẫn để con gọi cho Hoài Dương và nói cho anh ấy một tiếng."
Nhưng còn không đợi cô nói xong thì Tô Tình đã đứng dậy và nói thẳng: "Điện thoại thì để tôi gọi, cô chỉ cần thu dọn đồ đạc của cô là được."
Chuyện hoàn toàn không có đường lui rồi, nói tới đây, bà ta xoay người rời đi.
Diệp Giai Nhi tiễn bà ta ra ngoài cửa, cô thật sự cảm thấy được cả người mình không thể bình tĩnh nổi, người mẹ chồng này quả thật không tốt lắm đâu.
Nghĩ đến việc về nhà họ Thẩm, làm sao cô cũng đều cảm thấy trước mắt tối đen một mảnh.
Hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc thi cuối kỳ, cô mạnh mẽ xốc lại tinh thần rồi đến trường học để làm giám thị.
Đợi đến buổi chiều, tất cả các môn đều đã thi xong, những bài thi cần phê chữa thì đã có giáo viên chuyên môn phụ trách nên cô không cần quan tâm nữa.
Cho nên từ hôm nay trở đi lại là kì nghỉ đông rồi.
Lúc thu dọn mặt bàn, Trần Dĩ Ninh đi đến: "Giai Nhi, lát nữa đến trung tâm mua sắm một lát, mọi thứ trong trung tâm thương mại đều được giảm giá đấy."
“Được!” Cô đồng ý trước với cô ấy, sau đó lại nghĩ ngay đến lời nói của Tô Tình lúc sáng, lại bảo thôi, nói buổi tối còn bận việc khác rồi.
Trần Dĩ Ninh cũng không hỏi nhiều, tự mình rời đi trước.
Khi Diệp Giai Nhi bước ra khỏi trường học thì quả nhiên chiếc xe màu đen đã đợi từ sớm rồi, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, đành phải bước tới ngồi vào...