Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 29: Chương 29: Để chị dâu của em đi cùng em




Bước vào phòng khách nhà họ Thẩm, cô liếc mắt đã nhìn thấy Tô Chính Quốc đang nằm ở trên ghế đối diện xem báo.

Bình thường ông vốn đã uy nghiêm, lại còn mặc thêm quân trang, nhìn lại càng lẫm liệt hơn, khí thế hào hùng.

Cô hơi mím môi lại, Diệp Giai Nhi mở miệng: "Chào ông ngoại."

Nghe vậy, mặt mày Tô Chính Quốc cũng không đổi chút nào, vẫn bình thường, giống như không nghe thấy cái gì, tiếp tục xem báo.

Thái độ như vậy vốn đã có trong dự liệu của cô, cho nên Diệp Giai Nhi cũng không cảm thấy có chuyện gì.

Tô Tình đang pha cà phê, khuôn mặt thanh tú được chăm sóc với cuộc sống an nhàn nhiều năm, phong thái trưởng thành, bộ dạng thướt tha.

Cô lại gọi một tiếng: "Mẹ."

"Tới rồi à?" Thái độ của Tô Tình lại tốt lên không ít: "Tôi đã bảo người làm dọn phòng cho cô rồi, lát nữa họ sẽ mang đồ của cô qua đó."

Mà đúng lúc này, một giọng nói thánh thót vang lên: "Bác Tô, chị ấy là vợ của anh Thẩm đúng không ạ?"

Sau đó một thân ảnh xinh đẹp trong trang phục màu đen xuất hiện trước mặt Diệp Giai Nhi, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Sau đó, Lâm Nhất Dung nhíu mày, có vẻ hơi ghét bỏ: "Bộ dạng trông cũng không ra làm sao, sao anh Thẩm lại coi trọng người như thế chứ?"

"Nhất Dung." Giọng nói của Tô Tình hơi nghiêm khắc, ánh mắt cũng chuyển sáng nhìn Diệp Giai Nhi và nói: "Nhất Dung còn nhỏ tuổi, nói chuyện có hơi thẳng thắn chút, mong cô hiểu và bỏ qua cho con bé một chút."

Diệp Giai Nhi mỉm cười thản nhiên, nhìn Lâm Nhất Dung rồi nói: "Mẹ, còn biết rồi, nhưng mà cô Nhất Dung này thật sự rất xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn, con vào phòng trước ạ."

Lâm Nhất Dung không nghe ra được ý nghĩa bên trong, tưởng cô đang khen cô ta thật, vẻ mặt kiêu ngạo, cái loại hàng như này cơ bản là không có tư cách giành anh Thẩm với cô ta.

Cho dù kết hôn thì thế nào? Cô có thể làm cho bọn họ ly hôn.

Tô Tình đang rót cà phê cũng run tay, nhưng mà chỉ một lát đã bình thường, bà ta thản nhiên nói: "Đi thôi.

Căn phòng thật sự rất rộng, đối diện với cửa sổ sát đất là một rừng cây thông um tùm, lá cây đều đã sắp rụng xuống, chúng được phủ một tầng tuyết trắng ở bên trên, trông rất xinh đẹp.

Chẳng qua Diệp Giai Nhi không có tâm trạng thưởng thức, ở nơi này với cô mà nói thì rõ ràng là một sự dày vò.

Cô đi tắm trước, tắm rửa xong thì cô mặc đồ tắm ngồi ở sô pha xem TV.

Những tiếng bước chân truyền đến, cô kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Thẩm Hoài Dương đã cởi cà vạt ra tay, bước chân dài đi đến.

Cô ngồi ở trên sô pha vẫn không hề động đậy, vẫn xem TV như trước.

Thẩm Hoài Dương nhíu mày, anh vẫn đứng trước mặt cô, môi mỏng khẽ động, giọng nói trầm thấp: "Mợ Thẩm, lại mở cúc áo sơ mi đi."

Diệp Giai Nhi gõ nhẹ vào tay anh, tức giận nói: "Không phải tay Thẩm tổng đang rảnh rỗi sao?

"Tôi có hơi mệt mỏi, còn nữa, cúc áo sơ mi nhiều lắm, rất mất công..." Tay anh miết miết mi tâm, tay phải lại kéo cô đứng dậy.

"..." Diệp Giai Nhi cắn chặt răng: "Nếu thấy áo sơ mi có nhiều cúc phiền phức thì đừng có mặc."

Đường đường là Thẩm tổng của thành phố S thế mà lại còn có mặt này, cô đúng là được mở mang tầm mắt.

Anh đặt tay cô vào chiếc cúc áo của áo trong ở trước ngực, khóe môi cong lên: "Muốn tôi khỏa thân sao? Thật ra tôi lại rất thích mong muốn này của mợ Thẩm nha."

"Không đứng đắn." Diệp Giai Nhi tức giận chửi nhưng tay vẫn di chuyển cởi cúc áo ra.

Con ngươi đen hiện lên ánh cười, đôi mắt anh nhìn từ trên cao xuống, có vẻ là vừa tắm xong, hai má trắng của cô ửng hồng, sợi tóc màu đen còn dính nước dán trên gương mặt của cô, nhìn rất mê người.

Áo tắm hơi rộng với cô, xương quai xanh tinh xảo đều lộ hết ra bên ngoài.

Chẳng qua Diệp Giai Nhi lại không để ý đến ánh mắt và sự biến hóa thân thể của anh, vẫn cởi cúc áo của áo trong ra.

Bàn tay to của Thẩm Hoài Dương chuyển động, dừng lại ở bên hông cô, những tiếng gõ cửa lại vang lên, sau đó cửa phòng bị đẩy ra.

Lâm Nhất Dung đang đứng trước cửa phòng, trên tay còn bưng một mâm đựng trái cây.

Nhìn thấy hành động thân mật của hai người lúc này, trên mặt cô ta lộ vẻ bất mãn, còn âm thầm trừng mắt nhìn Diệp Giai Nhi vài cái nữa.

Lâm Nhất Dung mang một đôi giày cao gót khoảng chừng bảy cm, cô ta lắc mông đi vào, cố ý đẩy Diệp Giai Nhi né sang một bên.

"Anh Hoài Dương, đây là mâm trái cây em vừa mới rửa xong, nghe bác gái nói anh đã về nên em đem đến đây ạ."

"Khi nào đến thành phố S?"

Thẩm Hoài Dương quét mắt nhìn Diệp Giai Nhi ở bên cạnh, ánh sáng trong mắt lóe lên, sau đó mới hỏi Lâm Nhất Dung.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhất Dung cười tươi như một đóa hoa nở rộ, vô cùng vui sướng nói: "Hôm nay, anh Hoài Dương, ngày mai anh có thể đưa em đi shopping không?"

"Không có thời gian..."

Anh vừa nói vừa hạ thân hình cao lớn ngồi xuống sô pha, chân dài bắt chéo, anh uống một ngụm nước lọc, lập tức cảm thấy không thoải mái mà nhíu mày lại.

Cảm thấy cô không còn hiện diện trong mắt hai người sao?

Diệp Giai Nhi tức giận dựa vào một bên nhìn hai người, còn gì mà anh Hoài Dương, em Lâm, bọn họ tưởng mình là Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc sao?

"Anh Hoài Dương bắt nạt em, thật vất vả em mới đến thành phố S một lần mà anh Hoài Dương lại không có nổi một giờ rảnh với em, em sẽ đi mách với ông nội quân trưởng cho xem."

Lời nói của Lâm Nhất Dung hờn dỗi, lại còn có một chút nghiêm túc, tất nhiên là cô ta biết, người có thể khiến anh Hoài Dương nghe lời cũng chỉ có một mình ông nội quân trưởng mà thôi.

Mà lúc trẻ ông nội quân trưởng và ông nội cô ta cùng là bộ đội, quan hệ rất thân thiết.

Hơn nữa cô ta còn nghe nói ông nội đã cứu mạng của ông nội quân trưởng, cho nên ông nội quân trưởng cũng cưng chiều cô ta từ nhỏ.

Chỉ cần là yêu cầu của cô, ông nội quân trưởng sẽ đồng ý hết, cho nên cô ta luôn nắm chắc.

Đôi lông mày dài và hẹp của anh khẽ nhướng lên, xen lẫn trong đó là một chút không kiên nhẫn, lập tức ánh mắt anh vô ý quét qua người phụ nữ đang xem màn kịch này, bàn tay to vuốt ve ly nước, anh khẽ nhếch đôi môi mỏng: “Nếu đã vậy thì để chị dâu đi cùng em đi..."

Mũi nhọn đột nhiên hướng về phía mình, Diệp Giai Nhi ngơ ngác, sau khi lấy lại tinh thần thì âm thầm cắn răng trừng mắt nhìn anh.

Thẩm Hoài Dương liếc cô, đôi mày kiếm đen dày khí phách nhíu lại, cười như không cười.

Đương nhiên là Lâm Nhất Dung không chịu, cô ta muốn anh Hoài Dương đưa đi chứ không phải người phụ nữ xấu xí kia.

"Anh Hoài Dương, em với chị dâu... Không thân quen."

Thẩm Hoài Dương khẽ nhếch môi: "Em đi đâu cũng ngủ quên rất tự nhiên, hay là em không muốn đi mua sắm chung với chị dâu?"

"Không có..." Lâm Nhất Dung cào loạn móng tay màu cam trên tay vào chiếc váy trên người một cách oán hận, lúc này cô ta còn có thể nói ra cái gì như không muốn sao?"

Không có là tốt rồi..."

Thẩm Hoài Dương bưng ly nước ấm trên bàn lên, uống mấy ngụm, vẫn nhíu mày như cũ.

Anh thật sự không thích hương vị này...

"Chẳng lẽ tôi là không khí sao?" Diệp Giai Nhi mở miệng.

Anh trực tiếp quyết định thay cô, thậm chí cũng không thèm hỏi ý, chẳng lẽ cô vô hình sao?"

Nghe vậy anh dựa vào trên ghế sô pha, hai tay vòng trước ngực, có chút lười biếng và tùy tiện, dù thế thì vẫn ung dung liếc cô: "Không phải trường học đã nghỉ rồi sao?"

Diệp Giai Nhi thật thà thừa nhận: "Đúng vậy, nhưng nói không chừng ngày mai tôi sẽ có cuộc hẹn khác."

"Nói không chừng sẽ có cuộc hẹn khác?" Anh nhíu mày.

Cô gật đầu, cô thật sự không có nhiều thiện cảm với Lâm Nhất Dung này.

"Vậy chờ khi cô có cuộc hẹn khác cụ thể thì chúng ta bàn lại..." Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, nói vậy thật... Hợp lý...

Diệp Giai Nhi: "...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.