Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 30: Chương 30: Vậy mà anh lại đi về phía của mình




Lúc này, Lâm Nhất Dung sáp lại gần: “Có phải chị dâu không tình nguyện dẫn em đi siêu thị không?”

“Không có, có thể đi dạo phố với một cô em chồng xinh đẹp như vậy là vinh hạnh của chị.” Cô ngoài cười nhưng trong không cười, thái độ vô cùng thân thiện.

Cô em chồng?

Cô thật sự xem mình là mợ chủ Thẩm của nhà họ Thẩm ư? Thật đúng là buồn cười mà.

Lâm Nhất Dung cười lạnh trào phúng trong lòng vài tiếng, sau đó rời đi.

Diệp Giai Nhi thu hồi ánh mắt lại rồi nhìn về phía người đàn ông với đôi mắt diều hâu đang ngồi trên sô pha, nhíu mày cười nói: “Quả nhiên là anh Thẩm chu đáo nha…”

Anh chăm chú nhìn cô một lát, nhẹ nhàng cong khóe môi: “Cô gọi cũng ngọt miệng lắm, gọi lại lần nữa đi, mợ Thẩm…”

“….”

Sáng sớm hôm sau.

Khi Diệp Giai Nhi tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.

Mới rửa mặt xong, còn chưa kịp ăn bữa sáng, Lâm Nhất Dung đã tới lôi kéo cô muốn cùng đi dạo phố.

Vì ở trước mặt Tô Chính Quốc và Tô Tình nên cô không có cách nào từ chối, vì thế cũng chỉ có thể căng da đầu mà đồng ý. Cô cầm lấy áo khoác lông, đi cùng lmd đến nhà họ Thẩm.

Mà Lâm Nhất Dung thật sự có ý định làm khó dễ Diệp Giai Nhi.

Biết rõ cô còn chưa ăn bữa sáng mà lại liên tục lôi kéo cô đến các cửa hàng, từ tám giờ sáng mãi cho đến giữa trưa vẫn chưa xong.

Cái bụng đói của cô kêu lên không ngừng, Diệp Giai Nhi thừa dịp Lâm Nhất Dung đi thay quần áo thì cô đã đến cửa hàng KFC đối diện mua hamburger.

Cô cũng không để ý, đứng ở trong cửa hàng bắt đầu ăn hamburger, người bán hàng đi tới đi lui nhìn vài cái.

Lâm Nhất Dung cảm thấy như vậy quá mức mất mặt, đi ra khỏi cửa hàng trước tiên, sao lại có một người phụ nữ không có lễ nghi như thế nhỉ?

Diệp Giai Nhi vẫn từ tốn ăn hamburger, thậm chí khi nhìn còn có hơi quá mức một chút.

Bất đắc dĩ, Lâm Nhất Dung đành phải ngồi ở đối diện để chờ đợi.

Lớn như thế này nhưng vẫn là lần đầu tiên cô ta đi vào một quán ăn vừa đơn sơ và ồn ào, đều do cái con tiện nhân này ban tặng.

Nếu không phải vì muốn dễ dày vò cô thì chắc chắn cô ta sẽ không bước vào nơi này rồi.

Sợi mì dai tròn, nước canh đậm đà, vô cùng mới mẻ, trong mắt Diệp Giai Nhi ánh lên nụ cười, cầm lấy chiếc điện thoại đang rung lên, là Trần Dĩ Ninh gọi tới.

“Tôi đang đi dạo ở khu phố Giang Nam, cô có muốn tới đây không?”

“Được, tôi cũng đang muốn mua vài món quần áo, cô chờ tôi một chút, tôi lập tức tới ngay.”

Trần Dĩ Ninh lập tức cúp điện thoại.

Đương nhiên Lâm Nhất Dung cũng nghe được nội dung cuộc trò chuyện rồi, nhưng cô ta không có ý tứ muốn rời đi, ngược lại còn nói: “Chị dâu, em có thể đi dạp phố với chị và bạn của chị được không?”

Có bạn bè thì thế nào? Cô ta vẫn có thể gây khó dễ cho cô và khiến cô không thoát ra được.

Diệp Giai Nhi cười vô cùng dịu dàng mà lại thân thiện: “Đương nhiên có thể.”

Cái suy nghĩ này của Lâm Nhất Dung thì trong lòng cô vẫn đoán được.

Chẳng qua vừa mới nói xong thì tiếng chuông điện thoại của Lâm Nhất Dung vang lên, cô ta bắt máy với giọng điệu vô cùng dịu dàng và nhẹ nhàng: “Bác Tô, tới rạp chiếu phim Tân Thiên Địa để xem phim sao? Vâng, được, cháu tới ngay đây.”

Trong lúc vô ý khóe mắt cô ta đảo qua Diệp Giai Nhi ngồi ở đối diện, cô ta lại cô ý mở miệng nói: “Bác Tô à, chị dâu đang ngồi ở trước mặt cháu đây, bác có muốn nói gì với chị ấy không ạ? Vâng, cháu biết rồi, cháu sẽ nói lại cho chị ấy.”

Bỏ điện thoại di động vào trong túi xách, Lâm Nhất Dung nhìn thấy Diệp Giai Nhi, khoe ra một chút đắc ý trong mắt.

“Bác gái muốn em qua đó đi xem phim với bác ấy, cho nên em không thể đi dạo phố tiếp với chị được rồi, còn nữa, bác gái dặn chị dâu hãy tự mình chú ý an toàn một chút đi ạ.”

Nhìn thấy cô ta rời đi với bộ dạng của một con khổng tước kiêu ngạo, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí còn cười khẽ ra tiếng.

Cô ta thật đúng là ngây thơ mà.

Nửa tiếng sau, Trần Dĩ Ninh tới rồi. Nhưng nhìn sắc mặt của cô ấy thật sự không tốt, mệt mỏi, quầng thâm mắt rất đậm, giống như đã một đêm không ngủ rồi.

Diệp Giai Nhi lo lắng nhíu mày khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy: “Xảy ra chuyện gì thế này? Sao cô lại có bộ dạng này?”

Trần Dĩ Ninh ngồi xuống với hốc mắt hơi ướt nhưng không có rơi nước mắt, nhưng mà giọng nói lại vô cùng nghẹn ngào, khóc lóc kể lể với bạn tốt của mình: “Vì người phụ nữ kia mà Chí Long lại bị bắt đi rồi.”

“Sau lần trở về từ quán bar thì cô không khuyên thằng nhóc sao?”

“Sao có thể không khuyên cho được? Tôi còn đi giới thiệu mấy bạn bè là nữ xung quanh cho nó nữa, nhưng nó cứ giống như là bị chuốc thuốc, sống chết gì cũng không chịu tỉnh ngộ.”

Trần Dĩ Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng dù sao thì cũng là em trai duy nhất của mình, cho dù có gây chuyện như thế nào thì đều không thể thay đổi sụ thật này.

“Giai Nhi à, không phải cô có quan hệ rất tốt với Thẩm tổng sao? Hay giúp tôi đi, không biết tình hình bây giờ của Chí Long ra sao rồi nữa, tôi đứng ngồi không yên.”

Nghe bạn tốt đau khổ cầu xin, trong lòng cô cũng không cảm thấy dễ chịu gì: “Thật ra tôi cũng không thân thiết gì với anh ta, chỉ đơn giản là có vài lần gặp nhau thôi…”

Đột nhiên kết hôn như thế, cô còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào cho cô ấy nghe mới tốt, cho nên tạm thời vẫn là không nên nhắc về chuyện này.

Hơn nữa, nếu nói cho Trần Dĩ Ninh là hai người bọn cô đã kết hôn, lỡ đâu lúc cô mở miệng hỏi, Thẩm Hoài Dương không đồng ý, đến lúc đó chỉ biết còn có xấu hổ và khó xử.

Nếu đã như vậy thì không bằng để buổi tối khi cô quay trở về nhà họ Thẩm rồi nói chuyện này với Thẩm Hoài Dương sau, cho dù là cầu xin cũng được.

“Không phải Thẩm tổng đã bắt máy cuộc gọi của cô một lần rồi sao? Giai Nhi, trừ cô ra thì thật sự tôi không thể nghĩ ra có ai giúp được tôi nữa.”

Vẻ mặt Trần Dĩ Ninh đầy thống khổ, giọng nói đều đã trở nên khàn khàn.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cô vỗ bả vai Trần Dĩ Ninh để an ủi cô ấy, cô lấy điện thoại di động ra: “Đừng nóng vội, để tôi thử xem.”

Điện thoại đang gọi đi, truyền ra âm thanh thông báo tạm thời không có người nhận cuộc gọi…

Nhìn ánh mắt tràn ngập sự chờ mong của bạn tốt, cô cắn răng, lại ấn gọi lại một lần nữa.

Lúc này, cuộc gọi có người nhận, cô lộ sắc mặt vui mừng, sau khi cân nhắc một chút, cô mở miệng: “Chuyện là, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Bây giờ tôi đang không tiện nói chuyện điện thoại, tôi cúp máy đây…” Giọng nói trầm thấp của anh vẫn vang lên một cách dứt khoát và ngắn gọn như thường, trực tiếp cúp máy.

Không tiện nói chuyện điện thoại sao?

Cô nhăn mày lại, mặc dù trong lòng đã nghĩ đến chuyện có lẽ anh sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ anh lại nhanh chóng cúp máy như thế.

Cô cắn cánh môi mình, cô nhìn Trần Dĩ Ninh rồi giải thích: “Hình như lúc này Thẩm tổng đang bận rộn nhiều việc.”

Hi vọng dấy lên trong mắt đã biến thành sự ảm đạm chỉ trong chốc lát, Trần Dĩ Ninh khẽ động đậy khóe miệng một cách gượng ép: “Không sao đâu, cô và Thẩm tổng cũng không thân quen, người ta cũng không thể giúp đi giúp lại chúng ta nhiều lần được.”

Trong lòng Diệp Giai Nhi dâng lên một trận đau lòng: “Cô ngồi trước đi, tôi đi mua cà phê cho.”

Tối nay, cô nhất định phải nói rõ chuyện này với Thẩm Hoài Dương.

Sau khi gật đầu, đợi cô rời đi, ánh mắt Trần Dĩ Ninh ảm đạm tùy ý nhìn bốn phía xung quanh, trong lúc vô ý đã đảo qua chiếc xe hơi sang trọng màu đen vừa mới dừng lại, cô ấy giật mình.

6666, cô ấy nhỡ rõ cái biển số xe này là của Thẩm tổng.

Lúc này, cửa xe mở ra, một thân hình cao to đi xuống xe, đúng là Thẩm Hoài Dương rồi.

Áo khoác ngoài màu đen thẳng tắp của bộ âu phục, nhìn trông thật tuấn tú, khuôn mặt hoàn hảo và khí chất tao nhã làm cho những người xung quanh phải quay đầu lại liên tục.

Tay phải của anh còn cầm điện thoại, còn đang trò chuyện với ai đó, đôi mắt đảo qua Trần Dĩ Ninh, bước đôi chân dài về phía trước.

Thấy thân hình kia càng ngày càng gần, Trần Dĩ Ninh cảm thấy được bản thân không thể hít thở nổi, nhiều hơn nữa là sự không thể tin và mừng như điên đến nỗi không có lời nào có thể tả được.

Vậy mà anh lại đi về phía của mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.