"Cô giáo Trần..." Thẩm Hoài Dương cất điện thoại, nhẹ nhàng chào hỏi.
"Thẩm tổng." Trần Dĩ Ninh lập tức đứng dậy, gương mặt đỏ ửng, có chút co quắp.
"Giai Nhi đâu?”
Sững sờ, Trần Dĩ Ninh chỉ cảm thấy kinh ngạc, Giai Nhi, Thẩm tổng sao lại gọi thân mật như vậy?
"Đi mua cà phê rồi..." Một lúc lâu sau, cô ta không thể chống cự lại sự nghi ngờ lớn trong lòng, cuối cùng hỏi: “Thẩm tổng hình như rất quen thân với Giai Nhi thì phải?”
"Đúng là rất quen thuộc…” Anh nhướng mày, khẽ nhếch môi mỏng: “Chúng tôi đã kết hôn…”
Sắc mặt Trần Dĩ Ninh lập tức thay đổi, trái tim như bị kim đâm một cái, máu đều chảy ra ngoài, hơi thở dồn dập.
Ngay sau đó, lại nghĩ tới câu nói không quen vừa rồi của Diệp Giai Nhi, bàn tay cô ta siết chặt, cắm thật sâu vào trong lớp da thịt mềm mại trong lòng bàn tay, in thành dấu vết.
Cô ta, cô ta đang cố ý chê cười mình sao? Lúc này Diệp Giai Nhi đang bưng hai ly cà phê đi tới, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, cô lấy làm kinh hãi, sững sờ nói: “Sao anh lại tới đây?”
Sau đó, cô căng thẳng nhìn qua Trần Dĩ Ninh với ánh mắt thăm dò, mối quan hệ giữa cô và Thẩm Hoài Dương, chẳng lẽ cô ấy đã biết rồi sao?
Trần Dĩ Ninh đương nhiên đã nhận ra cái nhìn chăm chú của Diệp Giai Nhi, đè xuống những cảm xúc bén nhọn và đau đớn trong lòng, miễn cưỡng mở miệng: “Giai Nhi, cô kết hôn tại sao lại không nói với tôi một tiếng, tôi vẫn luôn chờ được ăn kẹo mừng của cô đấy…”
Hoá ra cậu ấy đã biết, chắc là Thẩm Hoài Dương nói cho cậu ấy biết…
Nhưng nhìn vào thái độ của cô ta như không để ý, còn có thể trêu ghẹo, sự lo lắng trong lòng Diệp Giai Nhi dần lắng xuống.
Kéo tay Trần Dĩ Ninh, vẻ mặt cô nghiêm túc và áy náy: “Thật xin lỗi, chuyện này tôi cũng không phải cố ý giấu diếm, tôi cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình.”
Nỗi khổ tâm?
Có thể cùng một người đàn ông như vậy kết hôn, cô ta lại còn nói có nỗi khổ tâm, đây là đang chế giễu mình sao?
Trần Dĩ Ninh cười lạnh trong lòng, trên mặt lại biểu hiện một nụ cười ôn hoà.
"Đồ ngốc, chuyện này có gì mà phải xin lỗi, tân hôn vui vẻ, Thẩm tổng đến tìm cô chắc chắn là có chuyện, nhanh đi đi!”
Diệp Giai Nhi cười, quay người, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Hoài Dương, đã thấy khuôn mặt lười biếng của anh, môi mỏng khẽ câu lên, dù bận vẫn ung dung liếc nhìn cô, ép hỏi: “Đối với nổi khổ tâm trong lòng mợ Thẩm, tôi thật sự có mấy phần tò mò, không ngại nói nghe thử một chút, mợ Thẩm…”
"..."
Anh chính là đang cố ý! Cô buồn bực, cắn răng nhìn chằm chằm vào anh!
"Vu Nhất và Thân Nhã đã đi hưởng tuần trăng mật về, chúng ta đi qua đấy liên hoan…”
Thẩm Hoài Dương không còn đùa cô, khẽ động môi mỏng, ánh mắt lại đảo qua Trần Dĩ Ninh, anh nhẹ nhàng thân sĩ nói: “Cô giáo Trần cũng cùng đi luôn…”
Trần Dĩ Ninh cắn môi, có chút do dự: "Có phải có chút bất tiện không?”
"Nếu là liên hoan, thì có gì mà không tiện, cùng đi đi…” Diệp Giai Nhi đưa tay kéo Trần Dĩ Ninh qua, đưa cô ta đi về phía chiếc xe.
Địa điểm liên hoan được chọn ở quán bar Mị Sắc.
Trong phòng tổng thống, Trần Vu Nhất và Thân Nhã hồi trên ghế salon VIP, Quý Hướng Không cùng Trần Diễm An đang đánh bi-a.
Chân Trần Diễm An đi đôi giày cao gót cao chừng mười centimet, mặc một chiếc váy liền bó sát.
"Trần Diễm An, cậu biết bây giờ cậu giống như cái gì không? Dục cầu bất mãn!” Thân Nhã chậc chậc.
"Tớ thấy cậu là thoải mái quá mức rồi? Thật sự buồn cười, đàn ông chờ bà đây sủng hạnh xếp thành hàng dài, tớ sẽ thiếu đàn ông sao?”
Trần Diễm An cười nhạo xem thường.
Quý Hướng Không nhướng mày, hình như vẫn chưa thỏa mãn.
Thấy thế, Trần Diễm An cười lạnh một tiếng, khẽ nói: "Còn dám chiếm tiện nghi của bà đây sao, bà đây sẽ móc mắt anh ra!”
Đúng lúc này, Thẩm Hoài Dương sải bước dài đi đến, sau lức là Diệp Giai Nhi, Trần Dĩ Ninh.
"Tào Tháo cuối cùng cũng đã đến, ở dưới tầm mắt của chúng tôi hoạt động bí mật, có năng lực nha, cô giáo Diệp bên ngoài thanh thuần như tờ giấy, nhưng phía sau… chậc chậc…” Trần Diễm An nhìn chằm chằm Diệp Giai Nhi.
Cô ta không dám làm gì với cậu cả Thẩm, nhưng hoàn toàn có thể ra tay trên người cô giáo Diệp.
Nghe xong lời này, Diệp Giai Nhi liền cảm thấy da đầu tê rần: “Trần Diễm An, cậu tốt nhất nên có chừng có mực!"
"Có chừng mực là có ý gì? Tớ có chút khó hiểu, chỉ có điều không được dự tiệc cưới, cũng không được ăn kẹo mừng, dù sao cậu cũng nên đền bù tớ thứ gì đó chứ, cô giáo Diệp, phạt cậu hôn cậu Thẩm hai phút, bắt đầu!”
Cô chỉ cảm thấy đau đầu: "Đừng làm rộn!"
"Đừng làm rộn? Cậu cảm thấy có thể sao?" Trần Diễm An nhướng mày: "Làm người bạn thân nhất của cậu, lại là người cuối cùng biết được chuyện kết hôn của cậu, cậu không cảm thấy quá đáng sao?”
"..." Diệp Giai Nhi không nói tiếng nào, trong lòng cũng thật sự cảm thấy như vậy có chút quá đáng.
Thân Nhã cũng tỏ thái độ: "Tôi cũng cảm thấy vô cùng quá đáng, vậy nên tôi đồng ý trừng phạt!”
Vừa dứt lời, cô ta còn nhẹ vỗ một cái vào Trần Vu Nhất đang ngồi bên cạnh, tên kia thật sự là bị vợ quản nghiêm ngặt, lập tức gật đầu nói: “Trừng phạt!”
Quý Hướng Không giơ hai tay: "Đồng ý."
"Rất tốt, bốn so với hai, toàn thắng." Trần Diễm An vỗ tay phát ra tiếng, giơ lên cười, nhìn về phía Thẩm Hoài Dương: "Thẩm tổng, các thức trừng phạt thế này không quá đáng đúng không?”
Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt mỉm cười, khẽ động môi mỏng: "Không quá đáng..."
"Quả nhiên vẫn là Thẩm tổng sảng khoái, nhưng chỉ hôn lưỡi thôi thì khó tránh khỏi việc quá mức đơn điệu, vậy nên khi đang hôn, Thẩm tổng sẽ đem ly rượu vang đỏ này đút cho Giai Nhi…!”
Cô ta nhàn nhã quơ ly rượu vang đỏ trên tay, điện thoại di động đã xác định thời gian, thuận tiện bổ sung thêm một câu.
"Bắt đầu, chậm trễ thời gian bao lâu thì sẽ hôn thêm thời gian bấy lâu!”
Môi mỏng câu lên, Thẩm Hoài Dương nhận lấy ly rượu vang đỏ, đững vững trước mặt Diệp Giai Nhi, cúi người xuống.
Mắt thấy gương mặt tuấn mỹ của anh đang xúi xuống, trái tim Diệp Giai Nhi không khỏi đập loạn lên, cô vội vàng đưa tay trùm lên trên đôi môi mỏng của anh, không cho anh tiếp tục tới gần, và thấp giọng gọi: "Thẩm Hoài Dương!"
Thế là anh cúi đầu, đem ngụm rượu vang đỏ ngậm trong miệng từ từ tiến vào trong miệng cô.
Bạn bè xung quanh đều đang nhìn chăm chú, Trần Diễm An huýt sáo, Quý Hướng Không thì nhướng mày, Thân Nhã và Trần Vu Nhất thì đang nghị luận, cách thức hôn thế này rất không tồi.
Chỉ có một mình Trần Dĩ Ninh đang siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm về phía Diệp Giai Nhi, cắn răng.
Oành một cái, huyết dịch toàn thân đều vọt lên tới đỉnh đầu, Diệp Giai Nhi quay đầu, muốn tránh né.
Nhưng bàn tay hữu lực của anh lại dịu dàng chế trụ sau gáy cô, chăm chú nhìn cô thật sâu, hơi thở như lửa nóng rơi trên bờ môi đang run lên của cô: "Nhắm mắt..."
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng cái bóng của mình từ trong đôi con ngươi thâm thuý của anh, bên tai lại nghe thấy tiếng nói nặng nề kia, cô dường như bị mê hoặc.
Từ từ nhắm mắt lại, trái tim đập nhẹ nhàng và thật nhanh.
Lúc này, thứ duy nhất cô có thể cảm nhận được chính là hơi thở nam tính thanh đạm dễ ngửi của anh, trừ cái đó ra, tất cả hơi thở trong miệng đều là của anh, còn có hương rượu vang đỏ êm dịu.
Cuối cùng, rốt cục anh cũng buông cô ra, phun ra hai chữ: “Được rồi!”
Trần Diễm An lại không chịu buông tha hai người: "Mới một phút ba mươi giây, còn có ba mươi giây nữa, tiếp tục!"
Thẩm Hoài Dương nhíu mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng như con tôm kia, thấp giọng dịu dàng nói: “Da mặt cô ấy hơi mỏng, cũng đã gần chín rồi…”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi cúi đầu run run, trong lòng lại nổi lên gợn sóng.