Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, sau đó lại vang lên một giọng nói kinh ngạc: “Cô Diệp.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi miễn cưỡng nhìn sang, rất không tự nhiên mà gọi một tiếng: “Cô Trương.”
Cô Trương và cô làm việc trong cùng một văn phòng, mọi người đều gọi cô ta là “bà mẹ quản việc”, ý là quan tâm quá nhiều chuyện, nhưng mà thật ra tính khí rất tốt.
“Không nghĩ tới thật sự là cô nha, cô Diệp.” Cô Trương cười cười, vẻ mặt kinh ngạc.
Nói đến đây, Diệp Giai Nhi lại càng thêm đỏ mặt, chỉ là gượng cười, có chút không phản bác lại được.
May mắn là một khắc sau lực chú ý của cô Trương lại rơi trên người Thẩm Hoài Dương, dò xét trên dưới trái phải: “Người này không phải là chồng của cô Diệp đó chứ?”
Không nói tiếng nào, cô chỉ mang theo vài phần xấu hổ mà nhẹ gật đầu.
“Tôi chỉ mới xin nghỉ bao lâu đâu chứ, vậy mà xảy ra một chuyện lớn như vậy, kết quả một viên kẹo mừng cưới cũng không được ăn. Cô Diệp, có phải là cô với chồng cô nên bày tỏ một chút không, mời chúng tôi ăn một bữa cơm?”
Bọn họ đều là đồng nghiệp thường làm việc chung, mời một bữa cơm cũng là chuyện đương nhiên.
Diệp Giai Nhi có hơi đắn đo, cô nói: “Tối nay đi, chỉ là anh ấy có hơi bận, cứ để tôi mời.”
Cô Trương cười nói: “Vậy thì sao được chứ, đây được xem như là một bữa tiệc bổ sung của tiệc cưới, chỉ có vợ không có chồng, vậy thì sao được xem như là tiệc cưới chứ, có đúng không chồng của cô Diệp?”
Đôi môi mỏng lạnh nhạt cong lên thành một đường cong nhỏ, Thẩm Hoài Dương trầm giọng mở miệng nói: “Tối nay tôi sẽ dành chút thời gian đến đó.”
Nghe vậy, cô Trương vui ra mặt: “Như vậy mới đúng chứ.”
Sau đó, lịch sự chào hỏi, Thẩm Hoài Dương đảo qua cánh môi có hơi sưng đỏ của cô bằng một đôi mắt vô cùng sâu xa, tâm trạng tốt đẹp rời khỏi.
Trên đường đi, cô Trương đều nắm tay của Diệp Giai Nhi: “Ai u, hồi lúc nãy tôi thật sự bị hù dọa luôn đó, hoàn toàn không nghĩ tới là cô Diệp có thể cởi mở như vậy.”
Nói đến đây, Diệp Giai Nhi kéo kéo khóe miệng, không có từ nào để nói.
May mắn là lúc đến văn phòng tất cả các giáo viên đều đang bận rộn soạn bài, hoặc là tra tư liệu, cho nên cô Trương cũng không tiếp tục hỏi tiếp.
Nhưng mà nét đỏ ửng trên gương mặt Diệp Giai Nhi vẫn còn chưa tản đi, ngồi vào vị trí làm việc, cô hít thở sâu một hơi, đè nén nhịp tim, làm giảm nhiệt độ nóng như sắp nhóm lửa, thả lỏng...
...
Nhà họ Thẩm.
Đã mấy ngày liên tiếp ở trong nhà chỉ có Tô Tình và Thẩm Hải Băng.
Mà lúc hai người ở cùng một chỗ thì bầu không khí lại vô cùng ngột ngạt, ăn một bữa sáng mà hai người nói không được mười câu.
“Đúng rồi Hải Băng, không phải là tối hôm đó kêu cô đi tìm Hoài Dương hả, có tìm được không vậy?”
Thẩm Hải Băng đang lật tờ báo, trên tờ báo đều là tin tức liên quan đến huyện Thiểm.
Nghe thấy như vậy, động tác trong tay của cô ta hơi dừng lại một chút, không ngẩng đầu lên, chỉ là sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Có tìm thấy.”
“Thằng bé ở chung cư hả?” Tô Tình suy đoán.
“Không có, Giai Nhi thuê một căn phòng ở bên cạnh trường học, Hoài Dương cũng ở đó.” Cô ta nói, hoàn toàn che giấu những cảm xúc khác thường trong đôi mắt thâm sâu.
Nghe vậy, đôi đũa ở trong tay của Tô Tình cạch một cái đập lên bàn, lồng ngực ngột ngạt tức giận đến nỗi thở không ra hơi.
Thấy vậy, Thẩm Hải Băng bỏ tờ báo ở trong tay xuống, đi đến sau lưng bà ta, vỗ nhẹ để cho bà ta thuận khí.
Mấy ngày nay lửa giận đối với Diệp Giai Nhi ở trong lòng bà ta vốn dĩ đã rất lớn, lại nghe thấy Thẩm Hải Băng nói như vậy, lửa giận lại dâng cao ngút trời.
Uống thêm một ly nước ấm, lúc này, nhịp tim của Tô Tình mới dần dần khôi phục lại, quả nhiên là suy đoán của bà ta không sai, Diệp Giai Nhi đúng thật là một người phụ nữ có tâm kế.
Một người phụ nữ có thể kiểm soát Hoài Dương đến tình trạng như hiện tại, không có tâm kế thì làm sao có thể làm được chứ?
Nhưng mà bà ta lại cẩn thận nhìn chằm chằm vào Thẩm Hải Băng một hồi.
Nhìn thấy cô ta một mặt bình tĩnh không hề gợn sóng, cô ta thật sự không yêu Hoài Dương, nếu không thì làm sao có thể lạnh nhạt như vậy được?
Một lúc lâu sau, bà ta tùy ý mở miệng hỏi: “Thằng bé đâu rồi, mấy ngày nay có về nhà không?”
Đương nhiên Thẩm Hải Băng hiểu thằng bé trong miệng của bà ta là đang chỉ ai: “Không có.”
Lông mày của Tô Tình nhíu lại: “Mấy ngày nay thằng bé đều chưa từng về nhà?”
“Đúng vậy.” Thẩm Hải Băng do dự một lát, vẫn quyết định nói sự thật cho bà ta biết: “Trạch Hy đã ra nước ngoài rồi, đi Mỹ.”
Trong nháy mắt, hai mắt liền mở to, Tô Tình gần như là không thể tin được: “Cô vừa mới nói cái gì, lặp lại một lần nữa xem.”
“Sau ngày hôm đó thì hôm sau là Trạch Hy liền đến Mỹ, đã rời đi được mấy ngày rồi.”
Nghe vậy, nhịp tim vất vả lắm mới có thể khôi phục lại bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tay bà ta đặt trên ngực, thuận tay sờ điện thoại, gọi điện thoại cho Thẩm Trạch Hy.
Hình như là anh ta đổi số điện thoại rồi, âm thanh truyền đến chính là “số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
“Không biết... không biết... không biết là rốt cuộc người phụ nữ đó đã bỏ thuốc gì với Trạch Hy.” Tô Tình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Vậy mà lại khiến cho Trạch Hy làm ra loại chuyện này với người mẹ ruột của mình.”
Từ nhỏ, Trạch Hy đã nghe lời bà ta, mặc dù tương đối ngỗ nghịch, không thích học hành, nhưng mà những phương diện khác đều rất tốt, lúc ở nhà họ Thẩm còn hay chọc cho bà ta vui vẻ.
Nhưng mà bây giờ bởi vì một người phụ nữ, anh ta thậm chí ngay cả mẹ ruột của mình mà cũng không nhận.
“Có lẽ trong lòng Trạch Hy tự có suy nghĩ của mình.” Thẩm Hải Băng nói.
“Còn có thể là có suy nghĩ gì nữa chứ, nơi mà Trạch Hy ghét nhất chính là nước Mỹ, luôn nói chỗ đó nói bô lô ba la mấy cái lời khó hiểu, thằng bé một câu nghe cũng không hiểu. Chắc chắn là bởi vì tôi đánh nói hai bàn tay rồi còn nói mấy lời như thế, mới làm cho nó tức giận rời khỏi.”
Thẩm Hải Băng không nói tiếng nào nữa, trong lòng của bà ta đã cho là như vậy, thế thì chắc chắn bà ta sẽ không nghe lọt tai lời nói của người khác.
Tiếng hô hấp của Tô Tình dần dần trở nên dồn dập hơn, sau đó, ngay cả thở cũng không thể thở được, chỉ cảm thấy tức ngực khó thở, không thể thở nổi, hít một hơi liền ngất xỉu.
Sắc mặt Thẩm Hải Băng kinh hãi, không do dự một chút nào, cô vội vàng gọi tài xế đưa bà ta đến bệnh viện, đẩy vào trong phòng cấp cứu.
Thời gian trôi qua một lúc, bác sĩ trưởng bước ra, Thẩm Hải Băng vội vàng bước tới: “Sao rồi bác sĩ?”
“Không phải là bệnh nặng gì đâu, nhưng mà phải nằm viện nghỉ ngơi điều trị một đoạn thời gian, mợ Thẩm bị cao huyết áp kết hợp với xơ cứng động mạch, cho nên rất dễ xuất hiện tình trạng xuất huyết não, cô nên chú ý hơn về phương diện này, cố gắng đừng chọc bà ấy tức giận, để bà ấy duy trì tâm trạng vui vẻ.” Sau khi bác sĩ dặn dò xong thì liền đi khỏi.
Thẩm Hải Băng đẩy cửa phòng bệnh ra bước vào, chỉ nhìn thấy Tô Tình nằm trên giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, trạng thái rất không tốt.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà ta mở to mắt, nói chuyện yếu ớt không có lực: “Bác sĩ nói như thế nào?”
“Bác sĩ nói không phải là bệnh nặng gì hết, cao huyết áp với xơ cứng động mạch, có lẽ sẽ xuất hiện tình trạng xuất huyết não, nói chị không được tức giận, cố gắng duy trì tâm trạng vui vẻ.”
Thẩm Hải Băng truyền đạt y nguyên những gì mà bác sĩ vừa mới nói: “Nhưng mà phải nằm viện nghỉ ngơi điều trị một đoạn thời gian.”
Nghe vậy, Tô Tình nở một nụ cười lạnh: “Trong nhà có một đứa con dâu như vậy, ai mà có thể duy trì tâm trạng vui vẻ được chứ.”
Bởi vì Diệp Giai Nhi mà Hoài Dương đã chuyển ra khỏi nhà họ Thẩm, còn Trạch Hy thì ngay cả nhà cũng không cần, cãi nhau với mẹ đến lật trời, sau đó còn đến Mỹ nữa.