Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 114: Chương 114: Chồng của cô diệp là ai




Trong lòng của Tô Tình lại càng hận Diệp Giai Nhi thêm nữa, quả thật hận đến một mức độ nhất định rồi.

“Chị dâu, bác sĩ vừa mới dặn dò, nhanh như thế chị đã quên rồi hả? Lúc nào cũng phải duy trì tâm trạng vui vẻ.” Thẩm Hải Băng rót cho bà ta một ly nước ấm.

“Cuối cùng vẫn là câu nói đó đúng, dù sao thì người ngoài không thể so sánh với người thân bên cạnh mình, Hải Băng, lần này chị dâu cảm ơn cô.”

Uống ly nước ấm, Tô Tình bày tỏ tâm trạng, không nghĩ tới là vào thời điểm quan trọng nhất vẫn là Thẩm Hải Băng có tác dụng.

Lúc này không thể nghi ngờ gì, trong lòng của bà ta rất cảm kích Thẩm Hải Băng, hình như là Thẩm Hải Băng cũng không còn đáng ghét giống như trước kia.

Nhưng mà nếu nói chán ghét, cảm giác chán ghét đối với Thẩm Hải Băng chưa bằng một phần mười nghìn đối với Diệp Giai Nhi.

Trên gương mặt trắng nõn của Thẩm Hải Băng nở một nụ cười nhạt: “Đều là người một nhà, chị dâu cứ nói chuyện khách sáo như thế, còn nữa, có cần phải thông báo cho Hoài Dương biết chỉ nằm bệnh viện không?”

“Đừng có nói với nó, tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc là trôi qua bao lâu nữa mới có thể nhớ đến mình vẫn còn có một người mẹ.”

Nhớ tới Thẩm Trạch Hy, sắc mặt của Tô Tình lại ảm đạm thêm mấy phần: “Hải Băng à, nếu như sau này có tin tức của Trạch Hy thì phải nói cho chị dâu một tiếng, đứa bé đó chắc chắn sẽ không liên lạc với chị đâu.”

“Sẽ không đâu, Trạch Hy là con của chị mà.”

“Chị hiểu rõ tính tình của nó mà, còn nữa, nếu như Diệp Giai Nhi có tới thì cứ ngăn cản cô ta ở ngoài phòng bệnh đi, đừng có cho cô ta vào đây, chị không muốn nhìn thấy cô ta.”

Thẩm Hải Băng thản nhiên nói: “Cô ấy là con dâu của chị, đến bệnh viện thăm chị là chuyện phù hợp với đạo lý, chị dâu kêu em cản như thế nào chứ?”

“Chị không cần cô ta phải đến thăm bệnh, ai đến thăm bệnh cũng được, nhưng mà không cần cô ta. Nếu như không muốn nhìn thấy chị ngất đi, vậy thì cứ ngăn cản cô ta ở ngoài cửa.” Nói một hồi, Tô Tình lại nổi giận.

“Em biết rồi…” Thẩm Hải Băng đáp lời, kêu y tá chuyển toàn bộ hoa mà mình đã lựa chọn xong vào trong phòng, đặt ở bên cạnh cửa sổ phòng bệnh.

Một chậu hoa xanh mát, hoa nở rộ tô điểm cho căn phòng bệnh màu trắng có thêm màu sắc, đánh tan đi màu sắc chướng mắt ấy.

Lúc Tô Tình ở nhà họ Thẩm, bà ta thích nhất là vườn hoa ở phía sau nhà họ Thẩm, lúc này nhìn thấy những bông hoa này, tâm trạng dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Nhìn bóng dáng bận rộn đi tới đi lui của Thẩm Hải Băng trong phòng bệnh, tâm trạng của Tô Tình đã không còn mâu thuẫn như trước kia, ngược lại còn hơi thích.

Ở một bên khác.

Trong trường học.

Lúc đến thời gian tan làm, mấy giáo viên trong văn phòng đều đang thu dọn bàn làm việc chuẩn bị ra về. Lúc này, cô Trương mới đứng dậy nói: “Mọi người chờ một chút, cô Diệp với lại chồng của cô ấy muốn mời chúng ta ăn cơm chiều.”

Nghe vậy, mọi người trong văn phòng vui vẻ vỡ òa, ngoại trừ người muốn đi đón con tan học, hoặc có việc gấp không thể không rời đi, những đồng nghiệp còn lại đều đến tham gia.

“Tôi thấy là chồng của cô ấy rất có tiền đó nha, xe của bọn họ dừng ở ven đường giống y như chiếc xe mà tôi đã nhìn thấy trên tạp chí, chắc là cả mấy tỷ đó.” Lúc Diệp Giai Nhi đi vào trong nhà vệ sinh, cô Trương nhỏ giọng nói.

Những người còn lại ồn ào cười thành tiếng: “Cô Trương, cô có biết chồng của cô Diệp là ai không?”

Cô Trương lắc đầu, cô ta nghỉ ngơi liên tục hai tháng, ngày hôm trước vừa mới trở về thành phố S, đối với những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cô ta hoàn toàn không biết.

“Vậy chắc là cô đã nghe qua nhà họ Thẩm đệ nhất hào môn ở thành phố S, cô Diệp gả cho tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị đó, sao lại không có tiền được chứ?”

“Khụ khụ…” cô Trương vừa mới uống được một ngụm nước thì liền phun ra: “Thật hả?”

“Ai lại đi lừa gạt cô chuyện này chứ?”

“Vậy thì lần này cô Diệp phát tài rồi! Sáng ngày hôm nay tôi vừa mới nhìn thấy chồng của cô ấy, vừa đẹp trai, dáng người lại rất tốt, khí chất thì càng không thể chê rồi, còn tỏa sáng hơn những nam minh tinh trên ti vi luôn đó, hoàn toàn là cao phú soái. Lần này, có thể nói là cô Diệp đã câu được một con rùa vàng, số mệnh thật là tốt quá đi.” Cô Trương không hề che giấu sự ghen tị trong lời nói.

“Đó là do cô nghĩ, mỗi người đều có một số phận, không có chuyện người nào cũng có thể gặp cao phú soái, số phận của cô Diệp cũng thật sự quá tốt.”

“Tôi thấy cô Diệp với lại chồng của cô ấy rất yêu thương nhau, vừa mới sáng sớm đã ôm hôn nhau ở cổng trường học rồi, ngay trước mặt nhiều người như thế, cho đến bây giờ tôi cũng không biết là cô Diệp lại cởi mở như vậy đó.”

“Học sinh đều chụp ảnh lại hết rồi, chúng ta cũng đã nhìn thấy đó, chậc chậc, quả nhiên là cô Diệp cởi mở quá mà.” Những giáo viên kia đều đang nghị luận cười trộm.

Lúc mọi người đang nói chuyện, Diệp Giai Nhi đã bước ra, trong tay còn cầm điện thoại, cô vừa mới gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dương.

Anh nói là còn có một cuộc họp cuối cùng cần phải tham gia, có lẽ là phải còn hai mươi phút nữa, nhưng mà anh đã kêu tài xế đến đón, địa điểm đã đặt xong rồi.

“Có thể đi được chưa?” Cô Trương nhìn Diệp Giai Nhi, càng nhìn càng cảm thấy hình như là cô Diệp càng ngày càng đẹp.

Gật đầu, mọi người một trước một sau đi ra khỏi trường học, xe mà Thẩm Hoài Dương phái đến đã chờ ở cổng trường, hai chiếc xe màu đen sang trọng đang đậu ở đó.

Nhìn thấy bọn họ, tài xế bước ra từ trong xe, lịch sử mở cửa xe.

Giáo viên chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như thế, đồng loạt lên tiếng bàn luận.

Xe chạy thẳng một đường, cách thành phố càng ngày càng xa, nhưng mà cảnh sắc xung quanh lại càng ngày càng đẹp.

Những mảnh rừng trúc cao sừng sững chọc trời, chỉ là đang mùa này cho nên không xanh bằng mùa hè, mà đã ố vàng, khô héo, nhưng lại có một phong cảnh rất đặc biệt.

Diệp Giai Nhi chưa từng đến đây bao giờ, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoại trừ rừng trúc, nơi đây còn có một cái ao, làn sóng xanh biếc dập dờn, trong suốt có thể thấy đáy.

Tiếng vọng bên tai là tiếng chim hót vô cùng trong trẻo, khiến cho người nghe không khỏi cảm thấy được thả lỏng.

Hiển nhiên là các giáo viên ngồi ở trong xe cũng bị cảnh sắc hút hồn, cả đám đều ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận sự xa xôi và yên bình của thiên nhiên.

Xe lại chạy ra phía trước một hồi lâu rồi mới dừng lại, tài xế nói với Diệp Giai Nhi: “Mợ chủ, đến rồi.”

“Ở đây là đâu vậy?” Diệp Giai Nhi có hơi thắc mắc, cô chưa từng biết ở thành phố S còn có một chỗ như vậy.

“Thanh Viên.”

Thanh Viên hả? Sao cô chưa từng nghe tới cái tên này vậy, xa lạ như thế.

Cô Trương ở phía sau kinh ngạc kêu lên: “Ở đây chính là Thanh Viên hả?”

Nghe vậy, những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn cô ta: “Cô biết Thanh Viên hả?”

“Đương nhiên là biết rồi, Thanh Viên là một hội quán trên nước, vừa yên tĩnh lại vừa đẹp đẽ, những người đến đây không phải là nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị thì là quan lớn quý tộc, gần như là không mở cửa với người ngoài, tôi cũng thỉnh thoảng nghe nhắc tới, nhưng mà không nghĩ tới là ngày hôm nay có thể được hưởng ké cô Diệp đến đây trải nghiệm một chút.”

Những giáo viên còn lại cũng lập tức tràn đầy tò mò, rốt cuộc là bên trong Thanh Viên có bộ dạng như thế nào?

“Mợ chủ, tổng giám đốc đã đánh tiếng trước rồi, mợ chủ chỉ cần dẫn bọn họ vào trong là được, sẽ có người tiếp đãi, một lát nữa tổng giám đốc sẽ tới.”

Gật đầu, Diệp Giai Nhi mở cửa xe ra, mấy giáo viên đi sau lưng cô, ồn ào đánh giá xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.