Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 115: Chương 115: Vẫn là khá thích con gái




Toàn bộ kiến trúc Thanh Viên đều được xây ở trên nước, có thể được so sánh với các đình đài lầu các ở thời cổ đại, trên hành lang dài dằng dặc có treo mấy cái đèn lồng màu đỏ chót, thậm chí còn có thể nhuộm đỏ cả ao nước xanh biếc.

Những gì mà nó thể hiện là sự sang trọng, cổ điển, yên tĩnh và sâu sắc, chẳng trách lại có nhiều người thích đến đây như thế.

Nhân viên phục vụ bước ra đón bọn họ đến trước một cánh cửa gỗ có hình quạt được làm từ cây trúc, trên cửa có viết một chữ xuân bằng bút lông.

Đi vào mới phát hiện có động thiên, đặt ở trước mắt là một cái bàn trúc rất dài, xung quanh được đặt rất nhiều hoa màu trắng nhạt, màu trắng tinh phát ra hương thơm mê người.

Đối diện là ao nước xanh vừa mới nhìn thấy ở bên ngoài, phía trên một đồi cỏ lau, một cơn gió thổi qua, cỏ lau bay lất phất theo cơn gió.

Mấy giáo viên đó ngồi xuống, ai nấy cũng đều sợ hãi thán phục lên tiếng, phong cảnh nơi đây thật sự rất đẹp.

Diệp Giai Nhi cũng thả hồn vào trong phong cảnh tươi đẹp này, mở cửa phòng ra, nhân viên phục vụ bắt đầu dọn bữa.

Hầu hết các món ăn đều có màu trắng sữa rất nhẹ, không có gia vị quá đậm, ăn rất nhạt, nhìn sơ qua như là đã nấu ra mùi vị nguyên bản của các món ăn.

Cô Trương nói với Diệp Giai Nhi: “Hay là đừng có mang thức ăn lên, nếu không chờ một lát nữa anh Thẩm đến đây đồ ăn sẽ nguội mất đó.”

Diệp Giai Nhi đứng dậy: “Để tôi đi gọi điện thoại.”

“Khi nào anh đến vậy, bọn tôi đều đã đến hết rồi. Ừ, nhân viên phục vụ đang dọn bữa.” Sau khi kết nối điện thoại, cô liền nói với người ở đầu dây bên kia.

“Chờ thêm một lát nữa đi, sắp tới rồi.” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương trầm thấp: “Mợ Thẩm chiêu đãi bọn họ trước đi.”

Gật đầu, Diệp Giai Nhi không yên lòng dặn dò: “Lái xe cẩn thận đó, chú ý an toàn.”

“Được rồi, mợ Thẩm...” Anh nhẹ giọng đáp lời, khóe miệng như là cong lên.

Sau khi trở về phòng nói rõ với bọn họ, cô kêu mọi người không cần phải để ý, cũng không cần phải kiêng kỵ, nên động đũa thì cứ động đũa, muốn uống thì cứ uống.

Những giáo viên đó đúng là có tố chất, bọn họ đều không chịu động đũa, nhất định phải chờ Thẩm Hoài Dương đến rồi thì mới dùng bữa, nếu không thì sẽ rất mất lịch sự.

Không có ai chịu ăn, Diệp Giai Nhi không có cách nào khác, đành phải vừa chờ đợi vừa hối thúc gọi điện thoại.

Trôi qua khoảng hai mươi phút, Thẩm Hoài Dương bước vào, chiếc áo khoác màu đen tùy ý treo trên khuỷu tay, vẻ phong trần mệt mỏi không thể cản trở vẻ đẹp trai của anh, còn có sự tôn quý và ưu nhã tự nhiên phát ra từ trên người.

Trên gương mặt tuấn mỹ có chút áy náy, anh nhẹ giọng nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi vì đã đến muộn, tôi tự phạt ba ly.”

Giọng nói trầm thấp vừa mới dứt, Thẩm Hoài Dương đã bưng ly rượu ở trên bàn tự phạt ba ly.

Động tác gọn gàng không hề dây dưa dài dòng chút nào, những giáo viên đó cũng bưng rượu ở trên bàn uống một ly.

Rốt cuộc là người cũng đã đến đủ rồi, lúc này mới bắt đầu dùng bữa, dùng cơm với một người có thân phận cao quý lại ưu nhã như là Thẩm Hoài Dương, mọi người có hơi câu nệ, không thể thả lỏng.

Đợi sau khi Thẩm Hoài Dương tìm kiếm chủ đề, lúc này bầu không khí mới tự nhiên hơn một chút, mọi người cười cười nói nói, không cố kỵ cái gì nữa.

Trước mặt của Diệp Giai Nhi có đặt một ly rượu, đôi mắt thâm sâu rũ xuống, sau đó lại nheo lại, Thẩm Hoài Dương di chuyển ly rượu trước mặt cô ra khỏi chỗ đó, gọi nhân viên phục vụ chọn một ly nước trái cây.

“Ây dô, quả nhiên là tình cảm thắm thiết mà, anh Thẩm trông có vẻ rất chu đáo và ân cần, cô Diệp thực sự có phúc.” Thấy vậy, người một bàn đều đang ồn ào.

Nghe vậy, mặt Diệp Giai Nhi hơi đỏ lên.

Mà biểu cảm trên mặt của Thẩm Hoài Dương lại không có thay đổi, nhưng mà giọng nói trầm thấp lại có vẻ hơi dịu dàng: “Cô ấy đang mang thai, không thích hợp uống rượu.”

Sững người, ánh mắt ngơ ngác của Diệp Giai Nhi rơi trên người anh, nhìn anh chăm chú.

Bắt đầu kể từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần duy nhất cô nghe thấy hai chữ có thai từ trong miệng của anh, nghe thấy anh nhắc tới đứa bé này.

Cô Trương mở to mắt: “Mấy tháng rồi?”

“Ba tháng rồi.” Sau khi lấy lại tinh thần, cô lên tiếng nói.

“Ra là mang thai trước khi kết hôn, cũng tốt đó, không bao lâu nữa là có thể ôm con rồi, cô Diệp thích con trai hay là con gái hơn?”

Suy nghĩ một lúc, Diệp Giai Nhi không hề do dự, hình như là trong lòng đã có đáp án từ lâu: “Con gái.”

“Sao lại thích con gái?”

“Con gái đáng yêu, hiểu chuyện, ngoan ngoãn.”

Cô Trương cười một tiếng, lực chú ý lại rơi trên người Thẩm Hoài Dương: “Vậy anh Thẩm thì sao, hi vọng cô Diệp sinh cho anh một đứa con gái, hay là một đứa con trai?”

Cho đến bây giờ chưa từng có người nào hỏi anh câu hỏi này, ánh mắt thâm sâu của Thẩm Hoài Dương hơi đọng lại, anh chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Con trai hay là con gái?

Đôi mắt đảo qua, ánh mắt của anh tự nhiên dừng ở trên người Diệp Giai Nhi, nhìn chăm chú vào gương mặt trắng nõn của cô, trên gương mặt còn có một lúm đồng tiền nhàn nhạt giống như một đóa hoa lê trắng nõn.

Trong chốc lát, dường như là trái tim của Thẩm Hoài Dương bị một vật nhẹ nhàng kích thích. Nếu như cô mang thai con gái, có phải là cũng sẽ xinh đẹp giống như cô không?

Có một gương mặt trắng nõn, còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhưng mà hàng lông mày thì giống anh, một nửa giống cô, một nửa còn lại giống anh.

Có một cảm giác gợn sóng nói không nên lời đang trôi nổi trong lòng anh, lại đong đầy như thế, làm cho trái tim của anh như tràn đầy, khẽ động đôi môi mỏng, một giọng nói trầm thấp mà tự nhiên thốt lên: “Con gái.”

“Sao anh Thẩm lại không thích con trai vậy?”

“Quá ồn ào.” Hàng lông mày tuấn tú của anh nhíu lại một cái.

Cô Trương cảm thấy lý do này có chút buồn cười, nhưng mà cô ta vẫn hỏi tiếp: “Vậy nếu như đứa bé sinh ra là con trai thì làm sao bây giờ?”

Đôi mắt thâm sâu có chút dịu dàng nhìn Diệp Giai Nhi, bàn tay to của anh nhẹ nhàng sờ sờ mi tâm, giống như là có chút bất đắc dĩ mà nói: “Vậy cũng chỉ có thể nuôi thôi.”

Diệp Giai Nhi đang nhìn anh chằm chằm, lúc này anh lại đột ngột quay qua, kết quả là ánh mắt của hai người chạm nhau.

Đôi mắt âm trầm như nước, giống như đầm sâu muốn hút cả người cô vào trong đó, trái tim cô đập rộn lên, sợ là mình sẽ rơi vào trong đó, cô liền vội vàng di chuyển ánh mắt.

Đột nhiên, bàn tay đang đặt ở phía dưới liền nóng lên, sau đó nó được bao phủ bởi một bàn tay to lớn, cô khẽ giật mình, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh.

Thẩm Hoài Dương đang nhìn chăm chú vào cô, đôi môi mỏng cong lên, lòng bàn tay có vết chai nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay mềm mại của cô, sau đó không có hành động tiếp theo, chỉ là im lặng đặt tay cô lên trên đùi, hai tay cứ nắm nhau như thế, thân mật như vậy.

Trên mặt không còn nụ cười trêu đùa, thậm chí anh còn trả lời câu hỏi có mấy người bọn họ rất thành thật, ở phía dưới cảm giác ấm áp dâng trào, mười ngón tay của cả hai đan vào nhau.

Bàn tay của Diệp Giai Nhi có hơi nóng lên, trái tim lại được lấp đầy, bất giác khóe miệng của cô cũng nở một nụ cười.

Đợi đến lúc bữa tiệc kết thúc thì đã là mười giờ tối, vốn dĩ vẫn còn sắp xếp một hoạt động khác, nhưng mà thời gian đã trễ rồi, với lại là nơi này cách thành phố một khoảng cách rất xa, cho nên liền kết thúc tại đây.

Những giáo viên khác đều ngồi vào xe đã được sắp xếp từ trước, mà Thẩm Hoài Dương và Diệp Giai Nhi thì leo lên chiếc Land Rover màu đen, tài xế vẫn là trợ lý Trần.

Trở lại chung cư, Diệp Giai Nhi vừa mới đổi đôi dép lê, còn chưa kịp bước ra phía trước thì đã bị người đàn ông sau lưng kéo mạnh trở về, ngã vào lồng ngực rộng lớn của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.