Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 73: Chương 73: Cần xem giấy chứng nhận kết hôn không?




"Chính là người đã cùng ăn táo với Giai Nhi, hai người đều đã rời đi từ lâu rồi, nói không chừng giờ cũng đã đến nhà rồi đấy chứ."

Hơi thở tỏa ra từ trên người Thẩm Hoài Dương lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm lạ thường, không mang theo chút độ ấm nào, lạnh lẽo như băng...

Cảm nhận được sự lạnh lẽo đập vào mặt, cơ thể Từ Thiến Thiến bất giác run lên.

Anh không nói gì, môi mỏng mím thành đường thẳng, đi ra khỏi quán bar Mị Sắc.

Mỗi bước anh đi qua đều mang theo một cơn gió lạnh quất vào mặt, khiến Từ Thiến Thiến lạnh đến mức bả vai co lại.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, có phải quan hệ giữa anh Thẩm và Giai Nhi có chút không bình thường hay không?

Sao cô cứ cảm giác giữa hai người đang che giấu chuyện gì thế nhỉ?

Xe dừng lại trước tòa chung cư, Diệp Giai Nhi cất tiếng nói cám ơn: "Hôm nay thật phiền cậu quá."

"Chúng ta đều là bạn học cũ, nào có chuyện phiền hay không phiền chứ." Điền Quốc Gia cười hiền hậu.

Thấy thế, Diệp Giai Nhi cũng cười theo, Điền Quốc Gia không hề khác gì với thời học cấp ba cả.

Vẫn chất phác như vậy, còn nữa, mỗi lần nhìn thấy con gái mặt vẫn đỏ lên.

"Tôi đi trước nhé, cậu trên đường lái xe về nhà cẩn thận." Dặn dò xong, cô đẩy cửa xe ra đi xuống.

Mà Điền Quốc Gia cũng vội xuống xe, tiến lên, bước mấy bước chặn ở trước mặt cô, có vẻ hơi bối rối, còn có chút căng thẳng và bất an.

Bị chặn đường, Diệp Giai Nhi cảm thấy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Có chuyện gì thế, Quốc Gia?"

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cô đã không nhịn được mà bật cười, tên của anh ta quá đặc biệt, mỗi lần gọi đều cảm thấy không được tự nhiên và buồn cười.

Dưới bóng đêm, nụ cười trên gò má cô tựa như là ánh trăng sáng, trơn bóng như vậy, khiến người ta động tâm.

Nhất là nghe được tên mình thốt ra từ trong miệng cô, nhịp tim Điền Quốc Gia tăng tốc, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên, nhìn rất không hài hòa với thân hình cao lớn tráng kiện của anh ta.

"Tôi... Tôi có mấy lời muốn cùng cậu..." Anh ta nói.

"Được, cậu nói đi."

Diệp Giai Nhi biết anh ta muốn nói gì, nhưng cũng không ngăn cản, bởi vì chỉ có anh ta nói hết những tâm sự giấu kín nơi đáy lòng ra thì cô mới có thể hoàn toàn cự tuyệt.

Điền Quốc Gia vô cùng căng thẳng, sau khi do dự một lúc lâu, mới từ từ mở miệng nói.

"Giai Nhi, tôi thích cậu, từ khi học cấp 3 tôi đã bắt đầu thích cậu rồi. Hôm qua, khi gặp được cậu ở công viên, tôi cảm thấy cứ như là đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, làm sao lại có may mắn như vậy..."

Diệp Giai Nhi hơi nhếch miệng, khẽ gọi: "Quốc Gia... "

Không đợi cô nói hết câu, Điền Quốc Gia đã lấy hết dũng khí ngắt lời, nói liền một mạch, không hề dừng lại:

"Tôi có nhà ở thành phố S, diện tích 120m2, xe đang đi trị giá sáu trăm triệu, tiền tiết kiệm ở ngân hàng có một tỷ rưỡi, tiền lương là mười lăm triệu, muốn dùng để cầu hôn cậu, Giai Nhi, cậu có thể chấp nhận không?"

Anh ta chưa từng theo đuổi con gái, trời sinh tính cách lại có chút ngại ngùng, căn bản không biết làm sao mới có thể khiến con gái vui vẻ.

Cho nên, anh ta chỉ có thể lấy cách mà bản thân cho là chính xác nhất để theo đuổi.

Diệp Giai Nhi nhìn đôi mắt đen nhánh lại chân thành của anh ta, những lời này, chất phác, đơn giản, lại đủ khiến con gái động tâm.

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp, lạnh lùng chen vào: "Cậu cảm thấy cô ấy có thể chấp nhận không?"

Cô đảo mắt một cái, không biết người đàn ông đã đứng cạnh từ lúc nào, vẻ mặt bí hiểm, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc, khói mù lượn lờ.

Điền Quốc Gia khẽ giật mình, cũng nhìn sang, thì ra là người đàn ông ở quán bar Mị Sắc, anh ta nhìn có vẻ vẫn hết sức ngang ngược, cao quý hơn người, hết sức phong độ.

Nhưng mà, Điền Quốc Gia không hề lùi bước, ưỡn ngực nói: "Tại sao Giai Nhi không thể chấp nhận?"

Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm Diệp Giai Nhi, cười lạnh hai tiếng, tuy tao nhã, nhưng lại càng trở nên nguy hiểm như báo săn: "Giai Nhi, gọi thật là thân mật..."

Điền Quốc Gia nghênh đón ánh mắt anh, gằn từng chữ: "Anh Thẩm, anh và Giai Nhi cũng chẳng có quan hệ gì, dù tôi gọi cô ấy như thế nào thì hình như cũng không liên quan gì đến anh, phải không?"

"Không có liên quan à?" Môi mỏng của Thẩm Hoài Dương nhếch lên một vòng giễu cợt, vẻ mặt hết sức lạnh lùng: "Cô ấy đang mang thai hai tháng đứa con của tôi, vậy có tính là không liên quan không?"

Nghe vậy, Điền Quốc Gia sững sờ như hòn đá ở nơi đó, khiếp sợ không bình tĩnh nổi.

Mang thai con của anh ta... đã hai tháng...

Sau một lúc lâu, Điền Quốc Gia mới lấy lại được âm thanh của mình, cảm thấy có chút không thể nào tiếp thu được: "Giai Nhi, đây có phải là thật hay không?"

"Không tin sao?" Bàn tay lớn của Thẩm Hoài Dương từ từ xoa lên gương mặt của Diệp Giai Nhi, vẻ mặt không đổi cúi đầu nhìn cô, dường như hận không thể bóp nát cô.

Lúc lâu sau, anh mới cười lạnh một tiếng: "Muốn xem giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi không, hả?"

Diệp Giai Nhi nghiêng mặt đi, tránh né tay của anh, ánh mắt hờ hững, lạnh lùng, nhưng không hề phản bác lời của anh.

Mà hành động đó rõ ràng càng chọc giận Thẩm Hoài Dương, anh duỗi bàn tay, ôm lấy eo nhỏ của cô.

Rồi lập tức, cúi người, cúi đầu, hôn lên mạnh lên môi cô, hết sức kích động và điên cuồng, khiến Diệp Giai Nhi cảm thấy như anh hận không thể nuốt sống bờ môi cô.

Thân thể bị cánh tay rắn chắc của anh giam cầm trong ngực, không thể nào động đậy.

Hành động của anh quá bất ngờ, cô không thể đoán trước được, Điền Quốc Gia vẫn còn ở bên cạnh, mà anh lại...

Diệp Giai Nhi giãy giụa, cố sức xoay người, muốn thoát ra, nhưng anh lại giống như dã thú đói bụng lâu ngày, gặm cắn, triền miên, nhất định không chịu buông ra.

Cuối cùng cô cũng nổi giận, hàm răng trắng muốt cắn mạnh xuống môi dưới của anh, đến tận khi mùi máu tươi tản ra nhàn nhạt trong miệng hai người thì anh mới buông ra.

Diệp Giai Nhi lập tức lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ngực không ngừng phập phồng.

Hai tay Điền Quốc Gia nắm chặt thõng xuống hai bên người, mu bàn tay hơi nổi gân xanh, tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dương: "Giai Nhi, cậu có sao không?"

"Tôi không sao, những lời mà anh ấy vừa nói đều là thật, Quốc Gia, cậu đi đi."

Nghe vậy, khuôn mặt Điền Quốc Gia lập tức như quả bóng xì hơi, cô còn chưa tự mình mở miệng, anh ta còn giữ lấy chút hi vọng.

Bây giờ, phần hi vọng đó đã hoàn toàn bị phá vỡ.

"Cậu đi lên tầng đi, rồi tôi sẽ đi!" Anh ta vẫn không yên lòng.

"Tôi thật không sao đâu, cậu đi đi, sau này chúng ta sẽ liên lạc lại."

Cô đã nói đến mức này, hơn nữa người ta là vợ chồng, dù có ầm ĩ khó chịu, cũng không tới phiên người ngoài như anh ta xen vào.

Điền Quốc Gia vừa bất đắc dĩ vừa hụt hẫng, gật đầu, nổ máy chiếc ô tô màu đen, sau đó rời đi.

"Sẽ liên lạc lại, cuộc sống của vợ tôi thật thoải mái quá nhỉ, hả?" Ánh mắt anh trở nên hung dữ nhìn cô chằm chằm, trên môi mỏng còn dính một chút máu tươi, nhìn càng có vẻ nguy hiểm.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi ngẩng đầu, nhìn thẳng anh: "Hình như chuyện của tôi cũng không tới phiên người chồng như anh phát biểu ý kiến..."

"Không tới phiên tôi phát biểu ý kiến, vậy có thể đến phiên ai, cảnh sát Điền chăng?" Thẩm Hoài Dương cười lạnh, giọng nói đầy mỉa mai.

"Nhanh như vậy mà chồng tôi đây đã quên mất những lời anh vừa nói sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.