Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 72: Chương 72: Ha, anh tưởng anh là ai




Lúc này Điền Quốc Gia hiển nhiên là vẫn chưa hiểu rõ sự tình, ánh mắt vẫn luôn chậm rãi di chuyển trên người hai người.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô không hề dừng lại trên người Thẩm Hoài Dương chút nào, mà chỉ lặng lẽ ngồi đó, thỉnh thoảng sẽ thấp giọng nói vài câu với Từ Thiến Thiến.

Sắc mặt thản thiên, gò má trắng mịn dưới ánh đèn lờ mờ như vầng trăng sáng giữa bầu trời đêm, trông vô cùng nổi bật giữa một nhóm phụ nữ.

Thẩm Hoài Dương nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hơi di chuyển, một tay cầm ly rượu khẽ lắc lư, sau đó, bàn tay còn lại của anh để xuống dưới bàn, nắm lấy tay cô.

Diệp Giai Nhi ngơ ra, ngay sau đó liền phản ứng lại, trừng mắt với anh, nhưng hành động lại không dám quá lộ liễu, sợ sẽ khiến người khác chú ý đến.

Anh đương nhiên là không chịu thả ra, ngón tay thô ráp chậm rãi xoa lòng bàn tay mềm mại của cô, nói một giọng trầm thấp mà chỉ hai người họ mới nghe thấy được: “Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi rồi, hửm, cô Thẩm…”

“Buông ra!” Cô nghiến răng, giọng nói như phát ra từ kẽ răng.

“Cô Thẩm cũng giỏi chịu đựng thật đó, hoàn toàn có thể tự rút tay ra, sao cứ phải bảo tôi buông tay?”

Giọng nói Thẩm Hoài Dương vừa trầm vừa thấp, âm cuối lại hơi cao lên, lúc nói chuyện còn đặt tay cô lên đùi anh, ấn nhẹ lên rồi di chuyển xung quanh.

Có một dòng điện chạy qua người Diệp Giai Nhi, cô giận dữ, phẫn nộ, giơ tay khẽ nhéo đùi anh.

Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, hai người ngồi trong một góc, sắc mặt bình tĩnh, dưới bàn lại đang lặng lẽ chí chóe, cuồn cuộn nước ngầm.

“Anh buông hay không buông đây?” Sự kiên nhẫn của cô đang ở bờ vực dần dần biến mất.

Thẩm Hoài Dương lại thờ ơ nhìn cô: “Buông thì sao mà không buông thì sao?”

Diệp Giai Nhi không lải nhải với anh nữa, giơ chân lên, giẫm mạnh lên mu bàn chân anh, dí mạnh xuống, dùng hết sức lực của mình.

Nhưng Thẩm Hoài Dương lại như không hề cảm thấy đau đớn, mặc hành động của cô, anh nhướng mày, môi khẽ nhếch lên.

Tay trái cầm ly bia lên, thậm chí anh còn có vẻ nhàn nhã lắc lư ly bia trong tay, vẻ lười biếng xuất hiện trên gương mặt điển trai.

Diệp Giai Nhi vô cùng giận dữ, cơ thể cô vặn vẹo càng mạnh mẽ hơn, lại không để ý, va phải vai anh, kết quả, cái ly lắc lư, rượu trong bia đổ hết lên quần vest của Thẩm Hoài Dương.

Mọi người kinh ngạc kêu lên, Từ Thiến Thiến phản ứng nhanh nhất, đưa giấy cho Diệp Giai Nhi: “Mau lau cho anh Thẩm đi.”

Diệp Giai Nhi hoàn toàn không muốn để ý đến, ngồi bất động ở đó, anh vốn có tội phải chịu, đáng đời!

Nhưng lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng qua, nhìn chằm chằm cô.

Cô bị ép, cô xé từng miếng giấy, ngồi xuống lau vết nước bia trên quần vest của anh.

Thẩm Hoài Dương không hề cảm thấy có gì không thích hợp, cũng không để ý quần bị ướt mà nhếch miệng, cười nhạt nói: “Xin lỗi, khiến mọi người mất hứng rồi.”

Mọi người liên tục lắc đầu, tỏ vẻ không sao, còn lo lắng nói: “Quần của anh Thẩm…”

“Không sao, chỉ là bị ướt mà thôi, không có gì đáng ngại.” Anh vẫn cười nhạt, khẽ rũ mắt lại thấy Diệp Giai Nhi đang ngồi xổm dưới đất.

Cô vẫn luôn rũ mắt, không ngẩng đầu lên, chỉ để lộ ra chiếc cổ mỏng manh, trắng nõn, đẹp như thiên nga trắng.

Tâm trạng anh khẽ xao động, anh nhìn cô chằm chằm, không hề rời mắt.

Giấy tuy có thể thấm nước, nhưng chiếc quần vest bị ướt vẫn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, vì bị ướt chỗ đùi nên chỉ cần nhìn qua là có thể thấy được.

Đúng lúc này, có một tiếng bước chân truyền tới, sau đó trợ lý Trần bước về phía này.

Cuối cùng, anh ta dừng lại phía sau Thẩm Hoài Dương, ghé vào tai anh, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, nhóm người tổng giám đốc Trương đã ngồi đợi ở phòng bao một lúc lâu rồi.”

Khẽ gật đầu, thân hình thon dài của Thẩm Hoài Dương hơi cúi xuống, giọng nói trầm thấp, hơi thở nóng bỏng ở ngay bên tai Diệp Giai Nhi, nói với giọng chỉ cô có thể nghe thấy.

“Ngồi đây đợi tôi một lúc, bàn xong hợp đồng này, chúng ta sẽ cùng rời đi…”

Diệp Giai Nhi chỉ lạnh nhạt nhìn anh một cái, không đáp lại, ném giấy sang một bên rồi ngồi về chỗ.

Sau đó, anh mới ngồi thẳng dậy rồi đứng lên, gật đầu với mọi người, lạnh nhạt nhưng lịch sự nói: “Cảm ơn sự chiêu đãi của mọi người tối nay, còn có chút việc phải làm, nên không thể ở cùng mọi người đến cuối, chi phí hôm nay cứ tính hết cho tôi, mọi người vui chơi thỏa thích.”

Ánh mắt lại cố ý lướt qua người cô, lúc này Thẩm Hoài Dương mới bước đi, đi thẳng về phía trước.

Trợ lý Trần đi theo sau anh, kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc, quần anh…”

“Không sao…” Thẩm Hoài Dương lập tức ngắt lời anh ta, rồi bóng người biến mất ở tầng hai.

Từ Thiến Thiến cảm thán: “Giai Nhi à, rốt cuộc sao cậu quen được người đàn ông ưu tú như vậy thế, nói nghe xem!”

Nghe vậy, những cô bạn học khác ngồi đó sớm đã sớm bị mê hoặc đều nhìn qua, đợi chờ cô.

Diệp Giai Nhi khẽ nói: “Anh ấy là anh trai của học sinh của tôi, quen nhau lúc họp phụ huynh, bây giờ là mấy giờ rồi?”

Điền Quốc Gia nhìn đồng hồ: “Mười giờ, sao thế, muốn về rồi sao?”

“Ừm, hơi buồn ngủ rồi.” Cô cười, nói rồi đứng dậy khỏi sofa, duỗi eo vươn vai.

“Vậy tôi đi với cậu.” Điền Quốc Gia cũng đứng dậy.

Từ Thiến Thiến ngồi một bên cười thành tiếng: “Đúng là phu xướng phụ tùy!”

Diệp Giai Nhi khẽ vỗ vai cô ta, bảo cô ta đừng đùa nữa rồi nhìn Điền Quốc Gia: “Không sao, một mình tôi về cũng được, thời gian còn sớm, cậu ở lại đi.”

Cầm chiếc chìa khóa xe đặt trên bàn lên, Điền Quốc Gia cười nói: “Chúng ta thuận đường, vừa hay tôi có một vụ án tối nay cần tăng ca giải quyết, nên cũng không ở lại nữa, đi thôi.”

“Đúng vậy, đi đi, hai người thuận đường, tiện ngồi cùng xe luôn, tốt biết bao!” Từ Thiến Thiến đẩy hai người họ ra khỏi quán bar.

Sau đó, Điền Quốc Gia đi khởi động xe, Diệp Giai Nhi đứng đợi bên đường, lúc ánh mắt vô tình lướt qua chiếc Land Rover màu đen và cả biển số xe không thể nào quen thuộc hơn nữa kia, cô không khỏi nhớ lại những lời anh nói khi rời đi.

Ngồi đây đợi tôi một lúc, bàn xong hợp đồng này, chúng ta sẽ cùng rời đi…

Cô nhếch miệng lên, sự chế giễu nơi đáy mắt vô cùng rõ ràng, anh tưởng anh là ai, anh bảo cô đợi, cô phải ngoan ngoãn ngồi đó đợi à?

Điền Quốc Gia lái xe tới, mở cửa xe ra, cô ngồi vào trong, chiếc xe chậm rãi hòa mình vào dòng đường.

*

Một lúc sau, Thẩm Hoài Dương từ trên tầng đi xuống, bước nhanh như gió, như có chút gấp gáp, trợ lý Trần và tổng giám đốc Trương vẫn còn đang ở trong phòng bao.

Những chi tiết và việc cần chú ý của hợp đồng anh đã bàn giao lại cho trợ lý Trần, chuyện kí hợp đồng còn lại để trợ lý Trần tiến hành là được.

Đi đến gần bàn, ánh mắt anh lướt qua từng người một, nhưng lại không thấy bóng dáng người phụ nữ kia đâu.

“Anh Thẩm.” Từ Thiến Thiến để ý đến anh, nói: “Anh đang tìm Giai Nhi sao?”

Thẩm Hoài Dương khẽ gật đầu, nhíu mày: “Cô ấy đi đâu rồi?”

“Cô ấy đã về nhà rồi, rời đi cùng với cảnh sát Điền, hai người họ tiện đường, vừa hay có thể đi xe của cậu ấy.” Từ Thiến Thiến giải thích.

Ánh mắt Thẩm Hoài Dương lập tức trở nên u ám, nặng nề, anh đè nén lại cảm xúc đang bùng nổ trong lòng, yếu hầu khẽ chuyển động, giọng nói vô cùng trầm thấp: “Cảnh sát Điền?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.