Nhưng cô chưa kịp nói hết đã bị Từ Thiến Thiến cắt ngang: “Có hiểu lầm hay không thì tôi không dám nói, nhưng ánh mắt của bạn Gia chưa từng dời khỏi người cô, các bạn học, các cậu nói thử xem có đúng không?”
Mọi người trong bàn đều cười ầm lên, Điền Quốc Gia nhìn Diệp Giai Nhi, hình như mặt lại đỏ ửng.
Nếu nói, cô vẫn chưa nhìn thấy rõ tâm tư mà Điền Quốc Gia dành cho cô, thì mắt cô thật sự mù rồi.
Diệp Giai Nhi định mở miệng giải thích, nhưng lại có người giành nói trước: “Chỉ uống rượu thôi thì chán lắm, chúng ta chơi trò chơi đi, chỉ cần ai lấy được vua thì có thể ra lệnh cho hai người đang ngồi hoàn thành chỉ thị nào đó, để chơi vui vẻ, bất kể là chỉ thị nào cũng phải hoàn thành vô điều kiện, không được từ chối hay khước từ, mọi người đều phải tuân thủ quy tắc trò chơi, rồi bắt đầu!”
Người này nói cực kỳ nhanh, hoàn toàn không cho mọi người cơ hội để phản ứng lại.
Tổng cộng có hơn ba mươi lá bài để chọn lựa, trong đó chỉ có một lá vua, còn mấy lá khác đều là lá bài vô nghĩa.
Lượt đầu tiên, người rút được lá vua là Trương Lệ, cô ta vừa mở miệng đã cực kỳ dũng mãnh: “Vương Vỹ, Trần Quang, hôn nhau 30 giây.”
Mọi người nghe vậy thì hoan hô, chỉ có hai người đàn ông là đen mặt, rồi bất chấp hôn nhau 30 giây, sau đó buồn nôn dịch qua một bên, vội dùng bia để súc miệng.
Lượt thứ hai là Từ Thiến Thiến rút được lá vua, nhìn thấy ánh mắt của cô ta, Diệp Giai Nhi bỗng có dự cảm không lành, cô vội vươn tay kéo góc áo của cô ta.
Nhưng Từ Thiến Thiến hoàn toàn phớt lờ cô, rồi nói thẳng: “Hai người cùng ăn một quả táo treo trên dây, đến khi nào ăn hết quả táo mới được tính, bằng không phải tiến hành tiếp, Diệp Giai Nhi, Điền Quốc Gia ra khỏi hàng.”
Mọi người đều phối hợp như vậy, cô cũng không thể gạt bỏ nỗi phấn khích của mọi người.
Hết cách rồi, Diệp Giai Nhi bị ép đứng dậy, cô nhíu mày, khẽ nhắc nhở Điền Quốc Gia: “Lát nữa tôi sẽ cắn vào quả táo, để nó không nhúc nhích, rồi anh cố phối hợp, nhớ phải ăn nhanh lên đấy, biết chưa?”
Điền Quốc Gia gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Không biết Từ Thiến Thiến lấy đâu ra một quả táo, còn treo lơ lửng trên sợi dây màu đỏ, liên tục lắc qua lắc lại.
Thế là Diệp Giai Nhi và Điền Quốc Gia đứng đối diện nhau, mặt hai người đang cách rất gần, chính giữa chỉ có một quả táo, thậm chí có thể nhìn thấy rất rõ lỗ chân lông trên da đối phương.
Nếu rút quả táo đi, hai người sẽ...
Lúc này, có mấy bóng người đang đi vào cửa, người đàn ông đi đầu bỗng ngừng bước, tầm mắt nhìn về góc bàn bên này.
Mấy người đang đi sau cũng ngừng theo, khó hiểu nói: “Tổng giám đốc Thẩm...”
Thẩm Hoài Dương nhíu đôi mày anh tuấn, thu hồi tầm mắt thâm trầm, rồi híp mắt lại, cả người tỏa ra hơi thở cực kỳ lạnh lẽo.
Nhưng gương mặt điển trai của anh lại vô cùng bình tĩnh, khẽ mở đôi môi mỏng gọi: “Thư ký Trần.”
“Tổng giám đốc.” Thư ký Trần tiến lên hai bước, đứng bên cạnh anh.
“Cậu dẫn mấy người tổng giám đốc Trương đi lên trước đi, tôi đi xử lý chút chuyện đã, rồi tới đó sau...”
“Vâng, tổng giám đốc, tổng giám đốc Trương, mời bên này...”
“Tôi đếm một hai ba, rồi anh bắt đầu cắn, hiểu chưa?” Diệp Giai Nhi vẫn hơi lo lắng nhìn chằm chằm Điền Quốc Gia, anh vội gật đầu.
Cô nhìn chằm chằm quả táo, khẽ đếm: “Một, hai, ba!”
Vừa dứt lời, cô định cắn mạnh quả táo, ai ngờ tay của Từ Thiến Thiến còn nhanh hơn cô, quả táo bỗng bị cô ta kéo lên trên.
Lần này tình hình hoàn toàn trở nên tồi tệ rồi, Diệp Giai Nhi đang nghiêng người về phía trước, mà Điền Quốc Gia cũng đang cúi người tới trước, nên không thể nào thu người lại được.
Mắt thấy môi hai người sắp chạm vào nhau, nói thì chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh, một bàn tay bỗng chen vào giữa, chặn lại những gì đang xảy ra.
Thế là đôi môi đang tiến tới của Điền Quốc Gia vững vàng hôn lên mu bàn tay kia.
Anh sửng sốt, mà Diệp Giai Nhi cũng thế, rồi tầm mắt hai người nhìn qua bên trái.
Chỉ thấy Thẩm Hoài Dương đang đứng bên trái cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm mang theo sự lạnh lẽo, đang nhìn cô không chớp mắt.
Cô khẽ run lên, rồi nhất thời hoàn hồn, vội lùi về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với Điền Quốc Gia.
Điền Quốc Gia cũng định thần lại, rồi lùi về sau, vẻ mặt hơi méo mó, không ngờ anh lại hôn mu bàn tay một người đàn ông, nhưng người này là ai?
“Anh là?” Điền Quốc Gia lên tiếng hỏi.
“Một người bạn.” Diệp Giai Nhi rất hờ hững đáp, chẳng thèm liếc nhìn anh.
Thẩm Hoài Dương nghe xong thì ánh mắt nổi giông bão, rồi bàn tay dùng sức ôm vai kéo mạnh cô vào lòng, liếc nhìn Điền Quốc Gia bằng ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói: “Tôi là chồng cô ấy...”
Điền Quốc Gia nhất thời hóa đá tại chỗ, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn, cô... cô... cô kết hôn rồi ư?
Mấy bạn học đang ngồi cũng giật mình, ánh mắt không khỏi đổ dồn về phía bên này.
Người đàn ông có vóc dáng cao ráo điển trai, vừa sang trọng lại nho nhã, nhất thời chiếm được rất nhiều trái tim bạn học nữ.
Từ Thiến Thiến nghiêng đầu hỏi: “Vậy rốt cuộc anh là bạn hay chồng?”
“Là bạn.”
Diệp Giai Nhi nhanh chóng trả lời chắc nịch, đồng thời dùng sức thoát khỏi cánh tay anh, cô đứng sau lưng Điền Quốc Gia, để kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Đôi mắt đó ngày càng u ám, nhìn xuyên qua người Điền Quốc Gia, khóa chặt lấy cô, nhưng không lên tiếng phản bác, ánh mắt ẩn chứa giông bão nguy hiểm.
“Là bạn à, vậy cho hỏi anh bạn này xưng hô thế nào?”
“Thẩm Hoài Dương.” Lúc trả lời, anh vẫn nhìn Diệp Giai Nhi bằng ánh mắt thâm trầm, như muốn nhìn thấu cô.
Từ Thiến Thiến mỉm cười, rồi tới gần đưa tay ra: “Tôi có thể bắt tay với anh Thẩm không?”
“Tất nhiên là được.”
Thấy thế, mấy bạn học nữ khác cũng không thể kiềm nén được nữa, mà đồng loạt đứng dậy, muốn bắt tay với anh.
Cử chỉ nho nhã, lịch thiệp, nhưng lại phong độ ngời ngời, Thẩm Hoài Dương bắt tay với từng bạn học nữ.
Diệp Giai Nhi chỉ làm như không nhìn thấy, rồi trò chuyện với Điền Quốc Gia ở bên cạnh.
Thẩm Hoài Dương liếc nhìn hai người, đường nét trên gương mặt đã trở nên lạnh lùng cứng rắn, tỏa ra từng luồng hơi thở lạnh lẽo.
“Nếu anh Thẩm là bạn Giai Nhi, thì cũng là bạn của chúng tôi, hay là chúng ta cùng uống một ly đi?” Từ Thiến Thiến nhiệt tình mời mọc.
Anh nhìn chằm chằm Diệp Giai Nhi bằng ánh mắt sắc bén, đôi môi mỏng khẽ nói: “Được.”
Diệp Giai Nhi nghe vậy thì nhíu mày không vui, cô lườm anh, đường đường là tổng giám đốc Thẩm thị, chẳng lẽ anh lại nhàn rỗi không có chuyện gì để làm đến vậy?
Thẩm Hoài Dương để ý đến sắc mặt khẽ thay đổi của cô, nỗi ngột ngạt buồn bực tích tụ mấy ngày nay bỗng tan biến, cuối cùng anh cũng không còn cảm thấy buồn bực nữa, ngược lại còn nhẹ nhõm, hơi vui vẻ.
“Nào nào nào, rót rượu, chúng ta cùng nâng ly đi.”
Mọi người đều cầm ly rượu đứng dậy, tất cả đều uống cạn một hơi, rồi ai cũng ngồi xuống.
Bên tay trái Diệp Giai Nhi là Thẩm Hoài Dương, còn bên phải là Từ Thiến Thiến, sau khi cô ta đi qua thì đổi thành Điền Quốc Gia.