Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 70: Chương 70: Không ngờ cô lại không nghe điện thoại của anh




“Không cần đâu, tôi có thể bắt taxi tới đó.”

“Tôi cũng ở khu chung cư ở gần đây, dù gì cũng tiện đường, cứ quyết định vậy đi, tối mốt tôi sẽ tới đón cô, rồi chúng ta cùng đi tới đó, nhưng số điện thoại của cô là số mấy?”

Diệp Giai Nhi lấy điện thoại ra, trao đổi số điện thoại với Điền Quốc Gia, rồi hai người trò chuyện thêm một lúc nữa mới tách ra.

Hứa Mẫn Nhu luôn đứng bên cạnh quan sát hai người, Điền Quốc Gia vừa rời đi, cô ta kéo tay Diệp Giai Nhi: “Giai Nhi, cậu ta thích em à?”

Diệp Giai Nhi nghe xong thì tức giận lườm cô ta: “Tụi em chỉ là bạn học, nhiều năm như vậy không gặp nhau, nên khó tránh khỏi kích động, chị nghĩ nhiều quá rồi.”

“Thế à?” Hứa Mẫn Nhu nhún vai nói: “Chị thấy tâm tư cậu ta không đơn giản như thế.”

Diệp Giai Nhi phớt lờ cô ta, tiếp tục đi về phía trước: “Chẳng phải chị muốn đi dạo à? Vậy còn không mau đi đi, lát nữa mặt trời sẽ ló dạng đấy.”

Quách Mỹ Ngọc sợ người khác gièm pha, nên chỉ cho Diệp Giai Nhi ở nhà một đêm, hôm sau đã đuổi cô về nhà họ Thẩm.

Diệp Giai Nhi nhất quyết không chịu đi: “Mẹ, bạn cũ của con đang sống ở đây, chúng con đã hẹn cùng đi họp lớp vào ngày mốt rồi, nên giờ mẹ không thể đuổi con đi được.”

Quách Mỹ Ngọc bất đắc dĩ, chẳng muốn quản nữa, mà để mặc cô, dù sao cũng là con gái bà, bà còn có thể làm được?

Thế là cô tiếp tục ở nhà, nếu tính cả ngày rời đi, thì đã ba ngày liên tiếp cô chưa quay về nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm.

Thẩm Hoài Dương nhìn quanh phòng khách, chỉ có Thẩm Trạch Hy là đang ngồi trên sofa xem TV.

Anh liếc nhìn lên lầu trước, rồi mới nhìn Thẩm Trạch Hy, khẽ hỏi: “Chị dâu em đã về chưa?”

“Chưa ạ...” Thẩm Trạch Hy ngẩng đầu ra khỏi TV đáp.

Thẩm Hoài Dương nhíu đôi mày anh tuấn, không nói gì, chỉ đi lên lầu, giữa hai hàng lông mày hơi lạnh lẽo, trong phòng vắng lặng.

Thân hình cao lớn lọt giữa sofa, anh hơi buồn bực nới cà vạt trên cổ, rồi rút điện thoại, bấm một dãy số, anh nhíu mày, gọi qua đó, sau đó chờ đợi.

Điện thoại đổ chuông một lúc, thì giọng nữ ngọt ngào truyền tới, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...

Anh nhíu mày, gương mặt điển trai thâm trầm như vòng xoáy không nhìn thấy đáy, ngón tay khẽ nhúc nhích, bấm gọi lần nữa.

Mà ở bên này.

Diệp Giai Nhi vừa ra khỏi phòng tắm thì điện thoại đổ chuông, cô cúi đầu, thấy màn hình hiện tên người gọi là Thẩm Hoài Dương.

Đầu ngón tay cô khẽ run rẩy, rồi rũ mắt, do dự một lúc mới ngắt máy.

Nhưng chưa tới mấy giây, màn hình điện thoại lại sáng lên, lần này cô tắt nguồn ngay. truyện đam mỹ

Thứ nhất cô là phụ nữ, thứ hai cô không phải là người rộng lượng.

Nên tim cô đã ghi hận, chua xót và đau đớn.

Cô vứt điện thoại qua một bên, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, rồi trèo lên giường, cầm cuốn đang để trên đầu giường lên.

Cuốn sách này rất dày, nhưng cô đã đọc hơn một nửa rồi, chỉ còn một phần nhỏ nữa mà đọc hết toàn bộ.

Nhưng giờ cô chẳng thể nào tập trung sự chú ý vào cuốn sách, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Tâm trạng cô rối bời, bất an, cô tựa vào đầu giường, hít sâu một hơi, để cơ thể và tâm trạng được thả lỏng, rồi nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Nghe thấy giọng nữ lạnh lùng máy móc vang lên trong điện thoại, trong lòng Thẩm Hoài Dương không khỏi buồn bực hơn.

Anh tháo cà vạt, tùy ý ném xuống sofa, rồi ngã người ra sau tựa vào lưng sofa, chân dài vắt chéo, gác lên bàn trà, khóe miệng nở nụ cười khẩy.

Cô thật sự khá lắm, không những học được cách qua đêm không về nhà, mà còn học cả cách ngắt máy, quả thật đã học được bản lĩnh rồi...

Hừ...

*

Buổi sáng, Diệp Giai Nhi cùng Hứa Mẫn Nhi đi tới trung tâm thương mại một chuyến, đã gần đến Tết rồi, nên Hứa Mẫn Nhi muốn mua đồ mới để đón Tết.

Cuối cùng, cô ta chọn một chiếc áo dạ dài màu đỏ, với kiểu dáng mùa xuân, nên nhìn rất mỏng manh, nhưng rất rộng rãi, cô ta nói đợi đến khi em bé được bốn năm tháng, vẫn có thể mặc được.

Còn Diệp Giai Nhi thì chẳng có mục đích gì, chỉ nhàn rỗi đi xem, với cô mà nói, việc có mua đồ Tết hay không chẳng có quan hệ gì.

Hứa Mẫn Nhu nghe xong thì hừ một tiếng, không cho là thế, mà giảng giải lý lẽ với Diệp Giai Nhi.

“Em nghĩ vậy là hoàn toàn sai lầm rồi, chính vì kết hôn, nên em càng phải mua quần áo đẹp để mặc, dựa vào tính cách mẹ chồng em, nếu em tùy ý mua một bộ để đối phó, chắc chắn bà ta sẽ cảm thấy mất mặt, dù gì nhà họ Thẩm cũng là gia tộc có máu mặt ở thành phố S, hơn nữa, em không được để bà ta coi thường em.”

Diệp Giai Nhi biết những gì cô ta nói đều có lý, hơn nữa cũng đều là sự thật, nhưng cần gì phải làm thế?

Chuyện Tô Tình chướng mắt, không thích cô đã là sự thật không thể nào thay đổi rồi, nên cô đâu cần phải lựa ý hùa theo, lấy lòng bà ta?

Hơn nữa, cô cảm thấy mắt Tô Tình sắp mọc tới đỉnh đầu rồi, bà ta còn có thể coi trọng ai chứ?

Cộng thêm bản tính Diệp Giai Nhi cô hoàn toàn không phải người như thế, nên cứ tùy ý thôi.

Điều duy nhất làm cô cảm thấy vui vẻ là, cuối cùng Hứa Mẫn Nhu cũng trở nên bình thường rồi, không cần cô phải lo lắng nữa, ba mẹ cũng có yên tâm tận hưởng tuổi già.

Đi dạo phố cả ngày, cuối cùng Diệp Giai Nhi cũng mua được một chiếc áo choàng màu đỏ rộng rãi, lại thời thượng, thật sự rất đẹp.

Hai người về đến nhà đã là sáu giờ, cô vội vàng thay đồ, rồi cầm túi xách xuống lầu.

Một chiếc Honda Huyndai màu đen đang đậu dưới khu chung cư, thấy cô đi xuống, kính xe liền hạ xuống, rồi Điền Quốc Gia gọi cô: “Giai Nhi, ở bên này.”

Diệp Giai Nhi ngồi lên xe, đợi cô thắt dây an toàn xong, Điền Quốc Gia mới khởi động xe rời đi.

“Mấy năm nay anh sống rất tốt đó.” Diệp Giai Nhi cười nói.

“Tốt gì chứ, nhà xe đều có rồi, chỉ thiếu một cô vợ thôi.” Điền Quốc Gia cũng cười đáp.

Nghe xong, cô không khỏi cười rạng rỡ hơn: “Vậy anh cố lên nhé, điều kiện của anh tốt như vậy, vừa có nhà, xe và công việc, là thanh niên ưu tú đến nhường nào, còn lo không cưới được vợ ư?”

Điền Quốc Gia mỉm cười, cố ý liếc nhìn cô, rồi gương mặt cương nghi hơi ửng đỏ, nhưng đang ở trong đêm tối nên không nhìn thấy rõ.

Hai người trò chuyện suốt dọc đường, bầu không khí rất vui vẻ, chớp mắt đã nhìn thấy cửa quán bar Mị Sắc, hai người đỗ xe xong thì cùng nhau đi vào.

Chủ yếu là để tạo náo nhiệt, nên các bạn học không chọn phòng bao, mà ở bên sàn nhảy, một nhóm hơn ba mươi người rất đồ sộ.

Mặc dù đã lâu như vậy không liên lạc, nhưng dáng dấp cũng không thay đổi bao nhiêu, vừa nhìn thấy mặt đã có thể gọi tên một cách chuẩn xác.

Tình bạn cấp ba đều đơn thuần, trẻ trung sôi nổi, năm tháng vừa đủ nhất.

Giờ ngồi lại bên nhau trò chuyện rất vui vẻ, chẳng hề có cảm giác xa lạ khoảng cách.

Tầm mắt mọi người đều đổ dồn lên người Diệp Giai Nhi và Điền Quốc Gia, vì hai người cùng tiến vào, nên mọi người đều tưởng bọn họ đang ở bên nhau.

“Bạn cấp ba nhiều như vậy, nhưng không ai ngờ hai người lại ở bên nhau.” Từ Thiến Thiến nhìn thấy hai người thì cảm thấy không dám tin.

Diệp Giai Nhi biết chắc chắn mọi người đã hiểu lầm, nên vội giải thích: “Chúng tôi không ở bên nhau, mọi người hiểu lầm rồi, tôi đã...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.