Diệp Giai Nhi kéo thân thể nhỏ bé của cô bé lại: "Ba con cũng không có tiền, nếu con thật sự muốn ăn kẹo bông thì bán ba con đi đi, như vậy thì sẽ có tiền mua kẹo bông mà con muốn.”
Ngẫm nghĩ một hồi, Huyên Huyên rưng rưng nước mắt: "Ba nhất định không bán đi được."
“Tại sao?” Cô tò mò.
"Ai cũng có ba rồi, thì ai cần ba nữa chứ!”
Diệp Giai Nhi không nhịn được cười thành tiếng, Thẩm Hoài Dương từ xa tới gần ôm Huyên Huyên vào lòng, khó hiểu nhìn cô: "Có chuyện gì vui vậy?"
Huyên Huyên ôm lấy cổ anh: "Ba ơi, mẹ nói bán ba đi thì mới có tiền mua kẹo bông, bán ba được không?"
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Hoài Dương không khỏi có chút đen lại, sau đó cong đôi môi mỏng: "Bán được, người muốn mua ba có thể xếp hàng từ đây đến Tân Giang đó, chỉ có mẹ con nông cạn mới đẩy ba đi thôi.”
Đôi mày Diệp Giai Nhi nhịn không được mà có chút giựt giựt, có phải anh tự luyến có hơi quá rồi không?
“Ba ơi, bán ba sẽ được bao nhiêu?” Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt sáng ngời.
“Vậy là con định bán ba à?” Anh véo cái mũi tròn trịa của cô bé.
Huyên Huyên lắc đầu: "Con không bán ba đâu, con không ăn kẹo bông nữa, có cho con nhiều thiệt nhiều tiền con cũng không bán ba đâu.”
Trái tim mềm nhũn, Thẩm Hoài Dương lại bế cô bé lên cao một chút, con gái của anh thật ngoan: "Đi thôi, chúng ta về nhà, mẹ con kêu muốn bán ba rồi, con nói xem có nên phạt mẹ không?”
“Nên phạt!” Huyên Huyên lớn tiếng nói!
“Phản đồ!” Diệp Giai Nhi đi phía sau hai người, hờn dỗi nói.
Trở lại căn hộ, còn chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại di động của Thẩm Hoài Dương đã đổ chuông, là Thẩm Thiên Canh gọi điện, kêu anh đưa Huyên Huyên về nhà họ Thẩm một chuyến. ngôn tình hoàn
Cau mày, Thẩm Hoài Dương không trả lời.
"Con bé là con gái của con, cũng là cháu gái của ba, từ nhỏ đến lớn ba đều chưa được gặp, bây giờ gặp một cái, con cảm thấy quá đáng lắm sao?”
Đáp lại một tiếng, Thẩm Hoài Dương cúp điện thoại, Diệp Giai Nhi cũng nghe thấy, cô không nói gì, nhà họ Thẩm có quyền đến thăm Huyên Huyên, cô không thể ngăn cản.
“Ngày mai anh sẽ đi cùng Huyên Huyên qua đó.” Ngước mắt lên, anh nói với cô.
“Được.” Có anh ở bên cạnh, cô cũng có thể cảm thấy yên tâm, hơn nữa Huyên Huyên còn nhỏ, nên Tô Tình không thể làm gì một đứa trẻ như vậy được.
Sau đó, Huyên Huyên lại xem phim hoạt hình, rúc vào trong vòng tay của Thẩm Hoài Dương, còn Diệp Giai Nhi thì gối đầu lên chân anh, cũng xem cùng bé.
Thẩm Hoài Dương liếc nhìn thời gian, hiện tại đang là trận đấu NBA, anh muốn đổi kênh, nhưng nhìn hai mẹ con, sau đó từ bỏ.
Rõ ràng hai mẹ con đều không thích xem bóng rổ, đôi môi mỏng cong lên, anh cùng xem với hai người.
......
Thân Nhã đậu xe ở bãi đậu xe bên ngoài trung tâm thương mại, hôm nay cô ấy hẹn Trần Vu Nhất đi mua sắm một ít đồ dùng cho trẻ nhỏ.
Dù chỉ mới mang thai được hơn hai tháng nhưng cô ấy đã có chút sưng tấy, đùi và mặt cũng có hơi sưng.
Bước vào trung tâm mua sắm, cô ngồi xuống gọi điện thoại rồi đợi, không lâu sau đó, Trần Vu Nhất bước vào.
Cả hai đều không có rảnh đi dạo, trực tiếp đến tầng đồ dùng trẻ em, những thứ khác mua thì có hơi sớm, bây giờ thứ duy nhất họ có thể mua lúc này là đồ cho trẻ.
Trung tâm mua sắm có cổ phần của Trần Vu Nhất, anh ta cũng coi như là cổ đông trong đó, hơn nữa còn là cổ đông có cổ phần tương đối lớn, quản lý lập tức ra chào hỏi.
Trần Vu Nhất cũng không hỏi nhiều, nhìn thấy vật dụng mình vừa mắt thì liền muốn lấy, Thân Nhã kéo lấy anh: “Bây giờ còn chưa biết là trai hay gái nữa, lỡ như là con trai, anh mua nhiều quần áo con gái như vậy, để anh mặc à?”
"Tại sao không được? Mặc cho vợ anh xem show catwalk mặc đồ khác giới thực thụ, chỉ là kích thước đúng là có chút vấn đề.” Trần Vu Nhất nhướng đôi mắt đào hoa.
Thân Nhã cười, khoác lấy cánh tay anh: “Bây giờ khoan mua đã, đợi sau này rồi mua, chúng ta cũng cứ xem trước, đợi sau này rồi mua sau, còn nữa sau này anh cũng đừng hút thuốc lá nữa, không tốt cho con.”
“Được rồi, nghe lời bà xã.” Trần Vu Nhất véo mũi cô: “Anh đã lâu không mua quần áo cho em rồi, lên lầu hai đi.”
Quản lý theo sát phía sau, đoàn người lên lầu hai, đi tới quầy, nhìn bộ quần áo mùa thu đẹp đẽ, Thân Nhã mỉm cười, chỉ muốn tìm quần áo rộng rãi một chút.
Đột nhiên, sau khi nhìn thấy bóng người bước tới, Trần Vu Nhất nhướng đôi mày hẹp dài, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại.
Xoay người, dư quang của Thân Nhã cũng quét qua bóng dáng đó, cô nhíu mày, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra cái tên, Lâm Nam Kiều!
Sau khi tốt nghiệp đại học, gần như chả gặp nhau gì qua, ấn tượng của cô ấy về Lâm Nam Kiều vẫn còn dừng lại ở thời đại học.
Thời đại học, Lâm Nam Kiều luôn thích mặc quần áo rộng rãi, cũng không trang điểm nhiều, nhưng bây giờ, cô ta mặc áo tay dài màu trắng bó sát, quần jean ôm, dưới chân mang giày cao gót, dáng người nhấp nhô hút mắt, tóc xõa ngang vai, trang điểm rất nhẹ.
So với Lâm Nam Kiều trước đây, Lâm Nam Kiều của hiện tại hoàn toàn khác biệt.
Đương nhiên, Lâm Nam Kiều cũng nhìn thấy bọn họ, liền hào phóng chào hỏi: "Thân Nhã, học trưởng Vu Nhất.”
Đi tới, Thân Nhã không có khách sáo gì với Lâm Nam Kiều, còn chả thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ là kéo lấy cánh tay của Trần Vu Nhất: "Đi thôi, em vừa nhìn thấy một bộ quần áo, anh xem giúp em.”
Cô đã cố gắng buông bỏ những chuyện đó, nhưng không có nghĩa là cô sẽ quên.
Trần Vu Nhất quét ánh mắt qua người Lâm Nam Kiều, sau đó đi theo Thân Nhã về phía trước.
Không tức giận hay bực bội, Lâm Nam Kiều cũng không để bụng, chọn quần áo cùng bạn mình, trên mặt mang theo nụ cười, có chút ý tứ khó hiểu.
"Học trưởng Vu Nhất mấy năm nay càng lúc càng đẹp trai, số Thân Nhã cũng thật tốt, kết hôn với học trưởng Vu Nhất, bây giờ lại đang mang thai, thật khiến người ta hâm mộ, học trưởng Vu Nhất lại là người thượng lưu có tiếng ở thành phố S.” Người bạn đồng hành khen ngợi.
Nghe vậy, Lâm Nam Kiều chỉ cười cười, tự mình lựa quần áo, hôm đó khi anh tới, cô ta đã nhìn ra được chút manh mối từ trên thần sắc anh ta rồi.
Thường ngày khi tới, đầu tiên anh ta sẽ ôm eo cô ta, hai người uống rượu, nói chuyện vui vẻ, sau đó ý loạn tình mê, hôn nhau, sau đó…
Ngày hôm đó, thần sắc khi anh ta ngồi trên ghế sofa hiển nhiên khác hẳn mọi khi, điều mà cô ta không ngờ tới là, Thân Nhã mang thai rồi!
Chỉ là không quan trọng, Thân Nhã có thể trói được anh ta bao lâu chứ?
Tâm trạng xem quần áo đã bị hủy hoại, Thân Nhã chỉ tùy tiện lấy hai bộ quần áo mùa thu rộng rãi, sau đó nói với Trần Vu Nhất: "Chúng ta về nói chuyện đi.”
Trần Vu Nhất nhìn cô hai cái, nhận lấy quần áo, bảo quản lý đi tính tiền: “Muốn uống gì, anh đi mua.”
"Nước cam đi."
Đi ra khỏi trung tâm mua sắm, Trần Vu Nhất gọi điện thoại, sau đó mua một ly nước cam, trở về, Thân Nhã cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì nữa.
"Đi nào, vừa đi vừa uống, còn nữa, anh biết em muốn nói chuyện gì với anh, mấy chuyện đó đã qua rồi, anh cũng đã quên sạch sẽ, hơn nữa bây giờ anh đã có em và bé cưng nhỏ, mấy cái đó chỉ là sai lầm vô tình."
Uống ly nước cam, Thân Nhã cau mày: "Cô ta thật sự bị bệnh qua sao? Tại sao em lại thấy sắc mặt cô ta còn tốt hơn em chứ?”
"Cô ấy đã khỏi bệnh rồi, hơn nữa bên bác sĩ cũng có hồ sơ bệnh án, nếu em không tin, anh đi kêu bác sĩ lấy cho coi, em xem đó, hồi nãy anh còn chả nhìn cô ấy lấy một cái nữa, không phải sao?”