Cắn ống hút, Thân Nhã lại liếc nhìn anh ta một cái, không truy cứu nữa, chỉ là bệnh án của Lâm Nam Kiều, cô ấy đương nhiên phải xem!
Hơn nữa, trong lòng Trần Vu Nhất bây giờ là thật sự muốn đoạn tuyệt, dù sao anh và Thân Nhã đã yêu nhau được bảy năm, hơn nữa Thân Nhã lại đang mang thai.
Nếu anh ta tiếp tục dây dưa với Lâm Nam Kiều, đích thực là có lỗi với Thân Nhã, cho nên đúng là muốn cắt đứt mối quan hệ này.
Khi Lâm Nam Kiều cầm quần áo đi thanh toán, người quản lý mỉm cười nói hai vị được miễn phí, có người đã dặn dò qua.
Còn là ai, Lâm Nam Kiều đương nhiên biết người đó là ai, cô ta cong môi cười.
Người bạn đi cùng như nhặt được món hời vậy, chỉ hận là khi nãy không có lựa thêm mấy bộ, chuyện như vậy, đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà!
Lâm Nam Kiều biết rốt cuộc là Trần Vu Nhất đang nghĩ gì, dù sao cô ta cũng đủ hiểu về Trần Vu Nhất.
Cô ta hoàn toàn biết anh ta thích gì, không thích gì, có điều, cô ta có thời gian, có thời gian dây dưa với anh, và cả Thân Nhã.
Xách túi quần áo đã được gói xong, Lâm Nam Kiều và người bạn đi cùng rời khỏi trung tâm mua sắm, suốt đường đi, thần sắc cô ta có chút trầm, như có tâm sự.
Bước ra khỏi trung tâm thương mại, tình cờ nhìn thấy Thân Nhã và Trần Vu Nhất.
Chiếc Bentley màu đen đỗ trước cửa trung tâm thương mại, Trần Vu Nhất mở cửa, sau khi Thân Nhã vào trong, anh ta mới đi tới ghế lái.
Dư quang ngước lên, vô tình đụng phải ánh mắt của Lâm Nam Kiều, đôi mắt đào hoa hẹp dài của Trần Vu Nhất khẽ động, nhìn cô ta vài cái, rồi lên xe.
Nhìn chiếc xe biến mất trước mặt, khóe miệng Lâm Nam Kiều cong lên, ẩn ý không thể giải thích được.
Cô bạn đi cùng vẫn đang hú hét, nhìn chiếc xe một cách ghen tị, còn thấp giọng nói: "Bentley! Cho nên mới nói học giỏi thì có ích gì, có vẻ ngoài xinh đẹp thì có ích gì, chẳng bằng có một ông chồng tốt.”
Nhìn cô ta hai cái, Lâm Nam Kiều nâng bước chân đi về phía trước, sau khi định thần lại, người bạn đi cùng theo sát phía sau cô ta: "Chờ tớ với, sao lại đi nhanh như vậy!”
......
Trở về nhà, Quách Mỹ Ngọc đã đợi ở cửa.
Diệp Giai Nhi giật bắn mình, hai tay không ngừng vỗ vỗ ngực: "Mẹ, sao lại đứng ở chỗ này, làm giật mình.”
“Hôm nay đi đâu vậy?” Quách Mỹ Ngọc hỏi.
“Đưa Huyên Huyên đi xem trường học, sau đó đến trường cấp ba số 2 tìm việc làm, sao thế?” Diệp Giai Nhi nhạy cảm, cảm thấy tối nay Quách Mỹ Ngọc có gì đó không đúng lắm.
Như là đang tra hộ khẩu, Quách Mỹ Ngọc tiếp tục hỏi: "Đi cùng ai?"
“Còn có thể đi với ai nữa chứ, tất nhiên là con với Huyên Huyên đi rồi.” Cô mở to mắt nó dối.
"Ai ya! Không được rồi, bây giờ còn học nói dối rồi!” Giơ ngón tay ra, Quách Mỹ Ngọc chỉ vào trán cô: "Con tưởng mẹ con mù sao! Xe của cậu ta đậu bên ngoài khu chung cư chúng ta, con tưởng mẹ không thấy hay sao?”
Cái trán bị chọc cho vừa nóng vừa đỏ bừng, Diệp Giai Nhi đưa tay ra nắm lấy tay bà, hờn dỗi cười nhẹ một tiếng: "Mẹ, mẹ trở thành paparazzi từ khi nào vậy?"
"Paparazzi gì! Con và cậu ta đứng ngoài cổng khu chung cư, không thấy mới là mù đó!” Lồng ngực của Quách Mỹ Ngọc vẫn không ngừng phập phồng lên xuống: "Con chắc chắn muốn tiếp tục với cậu ta?”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Giai Nhi trở nên nghiêm túc, nhưng vẫn là vẻ khẳng định chắc nịch đó: “Mẹ, con muốn ở bên anh ấy!”
Quách Mỹ Ngọc nhìn cô, thật sự là nghĩ không thông, nhíu mày nói: “Quốc Gia rốt cuộc là có chỗ nào không bằng cậu ta chứ?”
"Mẹ, Quốc Gia cũng rất tốt, nhưng cảm giác khi ở với hai người là khác nhau, ở bên Quốc Gia, vĩnh viễn không có sự vui vẻ, thoải mái, tự tại như ở cùng với anh ấy, con rất rõ là mình muốn gì."
"Nếu đã nói đến mức này rồi, mẹ cũng sẽ không ngăn cản con nữa, nhưng con nhớ cho rõ đây là lựa chọn của chính con, đến lúc đó đừng có hối hận!"
Quách Mỹ Ngọc cũng không hồ đồ, bà đương nhiên có thể nhìn ra tình trạng sống cùng của Giai Nhi với hai người đó.
Chỉ là, tình yêu tuy đẹp nhưng có thể làm tổn thương người, nếu ở bên Quốc Gia, thì sẽ bình bình phàm phàm, sẽ không có tổn thương, cũng là hạnh phúc một đời, nhưng quyền quyết định chuyện này không phải ở trong tay bà, thôi bỏ đi, tùy cô.
“Con hiểu rồi, con cảm ơn mẹ.” Cô bước tới ôm lấy Quách Mỹ Ngọc, trong lòng tràn đầy ấm áp.
"Đừng có dẻo mồm với mẹ, tối nay Huyên Huyên ngủ với ba mẹ.”
Nghe vậy, lông mày của Diệp Giai Nhi không khỏi có chút giựt giựt, sau đó lại chớp mắt cố ý nói: "Mẹ, hay là mẹ với ba có thêm đứa nữa đi, đến lúc đó ngày nào cũng ôm nó ngủ, đã biết bao.”
Quách Mỹ Ngọc vươn tay trực tiếp nhéo nhéo má cô: "Có tin mẹ xé cái mồm mày ra không, nói chuyện không biết ý tứ, không biết xấu hổ.”
“Tới từng tuổi này rồi, còn xấu hổ gì nữa!” Diệp Giai Nhi cười tủm tỉm, trước khi lòng bàn tay của Quách Mỹ Ngọc tát vào mặt, liền bước nhanh vào phòng tắm.
Huyên Huyên tắm xong, ngồi dưới đất chơi đồ chơi, cái mông nhỏ nhỏ vểnh vểnh lên.
Diệp Đức Huy chơi với cô bé, Quách Mỹ Ngọc thì đang thu dọn phòng, ánh mắt vô tình rơi vào hộp trang sức có hơi cũ, bà lấy ra, mở ra xem.
Trong đó đựng những chiếc nhẫn và vòng cổ mà bà đã đeo khi kết hôn năm đó, còn có chiếc vòng mà mẹ chồng để cho bà, khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương màu xanh phỉ thúy đó, đôi mắt bà khẽ động.
Lấy chiếc nhẫn kim cương màu xanh phỉ thúy ra, Quách Mỹ Ngọc luồng một sợi dây màu đỏ qua đó, đi ra ngoài: “Huyên Huyên lại đây, bà ngoại đeo lên cho cháu.”
Diệp Đức Huy cũng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ngọc thạch, đôi mắt khẽ động: "Bà già, bà lấy cái này ra làm gì?”
“Tôi nhớ chiếc nhẫn ngọc thạch này được tìm thấy trong chăn sơ sinh của Giai Nhi khi đó, nhiều năm như vậy rồi thì còn có thể có chuyện gì nữa?
Nếu ba mẹ ruột của nó muốn tìm nó thì chắc chắn đã tìm từ lâu rồi, bây giờ đã 28 năm rồi, có lẽ đã quên mất đứa con này rồi!
Hơn nữa đeo ngọc bội rất tốt cho trẻ con, mấy món trang sức này tôi muốn giao cho Mẫn Nhu, đến lúc đó muốn lấy lại cái nhẫn kim cương ngọc thạch này từ tay nó là căn bản không thể, chi bằng cho Huyên Huyên trước, để tránh tới lúc đó lại cự cọ.”
Diệp Đức Huy biết tính khí của Hứa Mẫn Nhu, nên không nói gì nữa.
Treo chiếc nhẫn kim cương bằng ngọc lên cổ Huyên Huyên, Quách Mỹ Ngọc vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của cô bé, âu yếm nói: "Thôi, đừng chơi nữa, đi ngủ với bà ngoại đi."
Sáng hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Giai Nhi thay quần áo cho Huyên Huyên, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ngọc thạch trên cổ cô bé, cô ngạc nhiên hỏi: "Ai tặng cái này vậy?"
"Bà ngoại."
Lại nhìn thêm hai cái, cô chỉ nhẹ vào chóp mũi Huyên Huyên: "Bà ngoại con đúng là sắp nâng niu con lên tận trời rồi, mẹ đi giày cho con, con gọi điện cho ba con đi.”
Hai người đã hẹn nhau vào ngày hôm qua, sau khi ăn sáng xong, Thẩm Hoài Dương sẽ đưa Huyên Huyên đến nhà họ Thẩm.
Huyên Huyên gật gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn, Diệp Giai Nhi lấy điện thoại di động ra, bấm số, đưa cho Huyên Huyên, rồi rời đi.
Khi quay về, cô nhìn thấy Huyên Huyên đang nằm sấp chơi chém hoa quả, vừa xỏ giày cho cô bé, Diệp Giai Nhi vừa hỏi: "Ba con nói gì?"
“Không phải ba nghe máy, là một dì nào đó nghe.” Giọng Huyên Huyên non nớt, còn chả thèm ngẩng đầu lên lấy một cái, bàn tay nhỏ bé đang thao tác nhanh lẹ trên màn hình.
Nghe vậy, lông mày của Diệp Giai Nhi nhíu lại, trong lòng lúc này khẽ chùng xuống.
Nhưng Huyên Huyên lại nói tiếp: "Dì nói, hiện tại số bạn gọi đang trong cuộc gọi khác, xin gọi lại sau.”
Ngay lập tức, cô có chút khóc không được mà cười cũng không xong.
Sửa soạn xong, đưa Huyên Huyên xuống lầu, chiếc Lexus màu đen đã đợi sẵn, hôm nay có tài xế lái nên Thẩm Hoài Dương ngồi vào ghế sau.
Vừa nhìn thấy anh, tay chân Huyên Huyên đã đu trèo lên chân của Thẩm Hoài Dương như một con gấu túi.
“Cùng nhau đi không?” Thẩm Hoài Dương nhìn Diệp Giai Nhi.
Diệp Giai Nhi lắc đầu nói: "Anh và Huyên Huyên đi đi, em ở căn hộ đợi hai ba con về.”
Theo quan hệ giữa cô và Tô Tình, cô đi thì chỉ gây mất hứng thôi, chi bằng không đi.
“Đưa em về căn hộ trước, sau đó bọn anh mới qua nhà họ Thẩm.” Thẩm Hoài Dương mấp máy đôi môi mỏng của mình, giọng nói trầm thấp: “Anh muốn ăn đồ em nấu.”
"Anh đưa Huyên Huyên qua đó, khi nào xong, em sẽ gọi cho anh."
Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước căn hộ, nghiêng người, Thẩm Hoài Dương trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hôn hăng say đắm đuối, mới buông ra.
“Ba xấu hổ quá đi.” Huyên Huyên bị kẹp giữa hai người, cao giọng kêu lên: “Ba mẹ, con thành bánh kẹp rồi!”
Cái tên này! Diệp Giai Nhi nhéo nhẹ lên cánh tay anh, lồng ngực hơi phập phồng: "Sau này ở trước mặt con gái, anh bớt động tay động chân đi.”
"Đã hiểu..." Khóe môi Thẩm Hoài Dương nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú tuấn tú cực độ: "Chỉ cần sau này không có con gái bên cạnh, anh có thể muốn làm gì thì làm..."
Bực mình lại nhéo anh thêm hai cái, Diệp Giai Nhi trừng anh vài cái: "Dẻo mồm, mau đi đi.”
"Tạm biệt bà Thẩm..." Thân hình cao lớn của anh lười biếng ngả vào lưng ghế sofa, đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hoài Dương nhìn chăm chăm vào cô.
“Tạm biệt mẹ.” Huyên Huyên cũng cố ý bắt chước bộ dạng của anh, khệnh khạng dựa vào lòng của anh.
Nhìn thấy hành động của một lớn một nhỏ trước mắt, Diệp Giai Nhi chỉ thấy buồn cười, nhưng cũng không quên châm chọc anh một câu: "Không biết xấu hổ, ai là bà Thẩm của anh chứ."
Nhà họ Thẩm.
Tô Tình thấy Thẩm Thiên Canh cứ đứng ở cửa phòng khách, còn không ngừng nhìn đồng hồ, bà ta nghi hoặc nhiếu mày: “Thiên Canh, ông đợi ai vậy?”
“Hoài Dương.” Thẩm Thiên Canh lại liếc nhìn thời gian, hai người đã hẹn nhau mười giờ rồi.
"Hôm nay Hoài Dương về nhà sao?”
"Không có, tôi kêu nó đưa Huyên Huyên qua đây."
Nghe vậy, vẻ mặt của Tô Tình lập tức thay đổi: "Đưa đứa nhỏ qua đây làm gì.”
"Tốt xấu gì cũng là cháu gái của nhà họ Thẩm tôi, truyền thông đều biết tôi có cháu gái, có mình tôi không biết, còn ra gì nữa?”
Vẻ mặt Tô Tình vẫn không hài lòng, nhưng cũng không tiện nói gì, lúc này, Thẩm Hoài Dương sải đôi chân dài bước vào, Huyên Huyên ngoan ngoãn nép trong lòng anh, hai cánh tay nhỏ vòng lấy cổ anh, ôm anh thật chặt.
Diệp Giai Nhi không tới, sắc mặt Tô Tình có chút dịu đi.
“Nào, để ông nội ôm nào.” Thẩm Thiên Canh đưa tay về phía Huyên Huyên, vừa nhìn, quả nhiên là giống như Hoài Dương tới 6 phần.
Huyên Huyên không chịu, vặn vẹo cái mông nhỏ, quay lưng về phía ông ta, vùi đầu nhỏ vào giữa cổ Thẩm Hoài Dương, không cho ôm, cô bé vẫn lạ người.
"Lát nữa để con bé ở lại, con cần đi công ty gấp thì cứ đi, lát nữa ba đưa con bé đi bệnh viện một chuyến.” Thẩm Thiên Canh nói với Thẩm Hoài Dương.