Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 163: Chương 163: Chúng ta chóng mắt chờ xem




Cô nhìn đăm đăm vào mấy thứ ở trong túi, một lát sau, khóe miệng cô nhếch lên, mang chút trào phúng.

Ây, bốn năm không gặp, thật không ngờ, anh lại trở nên tỉ mĩ như thế...

Đổi quần xong, dọn gọn mấy thứ kia, Diệp Giai Nhi đẩy cửa buồng vệ sinh ra, rửa tay, sau đó đi ra ngoài.

Vừa ra liền thấy dáng người cao to của anh dựa vào bên cạnh cửa sổ ở ngoài nhà vệ sinh, rất rõ ràng, đã đợi cô rất lâu.

"Nếu cô Diệp đã đi ra, như vậy, chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng với nhau thôi......" Thẩm Hoài Dương đứng thẳng người dậy, đôi mắt đen láy như nước hồ sau, bình tĩnh nhìn cô.

Nét mặt Diệp Giai Nhi bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Tôi không nghĩ giữa chúng ta có chuyện gì để nói, hơn nữa, chúng ta cũng không cần thiết đứng cùng một nơi nói chuyện với nhau."

Nói xong, cô bước đi thẳng một nước, không thèm nhìn anh lấy một cái nào nữa.

Nhìn bóng dáng đang đi xa dần, Thẩm Hoài Dương cau mày, gương mặt anh tuấn càng lạnh lùng hơn, môi anh mấp máy, từ tốn nhưng đầy áp bức nói ra ba chữ: "Diệp Tĩnh Huyên..."

Nghe vậy, bóng dáng mảnh khảnh của Diệp Giai Nhi ngẩn ra, ngay sau đó, trái tim cô đập nhanh không khống chế được, hơn nữa, ngay cả trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Cô dừng bước, quay đầu lại, khóe môi nhếch lên, cười thản nhiên nhưng lạnh nhạt: "Anh Thẩm, câu này là có ý gì?"

Anh nhìn cô, lông mày nhăn lại chặt hơn, chầm chậm đi về phía cô, đôi mắt đen nhìn cô từ trên cao xuống: "Cô Diệp, thân thế của con bé, cô chắc chắn sao?"

"Lời nói này của anh Thẩm à, nếu đó không phải con của anh trai tôi, chẳng lẽ lại là con của anh Thẩm?" Cô giữ bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi ngược lại.

"Có gì không được? Vì sao không thể là con của tôi?" Giọng Thẩm Hoài Dương trầm trầm, gằn từng tiếng, giống như muốn đánh mạnh vào sâu trong lòng Diệp Giai Nhi.

Bàn tay vốn thả lỏng bên người bỗng siết chặt, móng tay nhọn đâm vào lòng bàn tay đau điếng, Diệp Giai Nhi nhíu mày, cười lạnh châm chọc: "Anh Thẩm mắc phải bệnh ảo tưởng, hay là tinh thần bất bình thường đây, bây giờ, thế mà ngay cả con của người khác cũng nhận bừa, anh Thẩm sao không đi bệnh viện tâm thần khám đi?"

Anh không hề giận mà còn cười, môi nhếch lên, bàn tay to thấy rõ những đốt tay của anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Nếu là con của anh cô, vậy sao lại giống cô khoảng 4 phần, còn 6 phần còn lại lại giống tôi?"

Diệp Giai Nhi giơ tay lên, vỗ một cái hất tay anh ra: "Giống tôi 4 phần, tôi thừa nhận, dù sao, tôi là cô của con bé, về phần giống anh Thẩm vài phần mà anh nói, tha lỗi mắt tôi mù, thật sự không nhìn ra xíu nào."

Không bực bội, cũng không nói lời nào, Thẩm Hoài Dương chỉ nhìn cô, nhếch môi cười nhẹ.

Nụ cười nhìn không ra cảm xúc kia, lại khiến trái tim Diệp Giai Nhi có chút lo sợ không yên, tâm tư của anh quá thâm sâu, cô thật sự nhìn không thấu.

Đôi mắt Thẩm Hoài Dương sâu thẳm tà mị, anh bất ngờ cúi người, mang theo nụ cười kia, từng chút từng chút cúi đầu xuống tới gần cô, nhưng lại không hề hôn lên cánh môi non mềm như hoa của cô.

Cảm giác hơi nhói đau truyền tới, Diệp Giai Nhi nhíu mày, giơ tay ra, lấy hết sức, đẩy người anh ra.

Anh đã đoán được từ trước cô sẽ phản kháng như vậy, hai cánh tay như sắt thép giữ tay cô lại, đưa lên trên đỉnh đầu, rồi lại kẹp đôi chân đang không ngừng đá loạn của cô vào giữa hai chân rắn chắc của anh, khiến cô không thể động đậy.

Lưỡi anh tùy ý liếm nhẹ lên nốt ruồi nổi trên cổ cô, tiếng nói nặng nề của anh vang lên: "Cô Diệp, chỉ cần tôi cảm thấy giống là được, còn phải nhắc nhở cô một câu, sẽ có một phần kết quả, có thể khiến cô á khẩu không trả lời được, cô có thể mỏi mắt chờ mong..."

Lo sợ không yên và tức giận hòa lại thành một trong lòng cô, Diệp Giai Nhi cũng không sợ đau, cụng mạnh đầu về phía đầu anh, cắn chặt răng nói: "Buông tôi ra!"

Đầu hai người đụng mạnh vào nha, chỉ nghe "Đông" một tiếng, tiếng rất vang, Thẩm Hoài Dương kêu đau một tiếng, lúc này mới buông tay và chân đang giữ chặt lấy cô ra.

Cú cụng đầu kia đụng rất quyết liệt, nói không đau là không thể nào, Diệp Giai Nhi có thể cảm nhận rõ chỗ đó trên đầu tê dại, phát đau.

"Không thể phủ nhận là, thì ra anh Thẩm thật sự mắc bệnh ảo tưởng!" Để lại câu đó xong, cô không hề quay đầu lại mà rời đi.

Sau khi bóng dáng cô khuất dần sau tầm mắt, tay Thẩm Hoài Dương giơ lên, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve bờ môi, đôi mắt thâm trầm như biển vậy.

Mức bệnh ảo tưởng, a, cô thật sự có thể chờ mong kết quả cuối cùng...

Lúc Diệp Giai Nhi đi vào phòng VIP, thân hình bé nhỏ của Huyên Huyên đang ngồi trên đùi Thẩm Trạch Hy, hai người đang chơi trò kéo búa bao.

"Chú đẹp trai, lần kế tiếp, con ra kéo, chú ra bao nha."

"Vì sao à?" Thẩm Trạch Hy nhíu mày.

"Chú đẹp trai cũng đã thắng một... Hai..." Vừa nói, Huyên Huyên vừa đếm mấy ngón tay trắng nõn của mình, miệng nhỏ đọc ra tiếng: "Một hai ba bốn sáu..."

"Khoan đã." Thẩm Trạch Hy dừng cô bé lại, bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ của cô bé vào trong: "Huyên Huyên, số 5 của con đâu?"

"Bị con hổ ăn mất rồi, dù sao, chú đẹp trai đều đã thắng sáu lần rồi, để con thắng một lần, một lần thôi, được không?" Cô bé nháy mắt.

Diệp Giai Nhi đã quen với cách đếm số của cô bé, vẫn luôn là bốn rồi nhảy sang sáu, quăng mất số năm ở giữa.

Nếu nhắc cô bé, cô bé còn có thể nói năng hùng hồn, bị con hổ ăn mất rồi, năm đã bị hổ ăn luôn rồi!

"Chuyện này à, để chú suy nghĩ..." Thẩm Trạch Hy nheo đôi mắt đào hoa lại, chỉ vào mặt: "Hôn hai cái, chú để Huyên Huyên thắng một lần."

Không nói thêm lời nào, Huyên Huyên nhanh chóng đưa miệng nhỏ hồng phấn lên, hôn hai cái thật vang lên hai bên má của Thẩm Trạch Hy.

Đúng lúc này, Thẩm Hoài Dương đẩy cửa phòng đi vào, liền thấy hình ảnh Huyên Huyên đang hôn Thẩm Trạch Hy.

Đôi mắt hẹp dài bất giác hất lên, anh nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Thẩm Trạch Hy, chỉ cảm thấy cảnh này thật chướng mắt mà.

Nhoi qua nhoi lại, Huyên Huyên ở trên đùi Thẩm Trạch Hy không ngồi yên lúc nào, cứ lộn xộn tới lui, bỗng nhiên, cô bé trượt chân, chân tuột khỏi chân của Thẩm Trạch Hy, ngay sau đó, cả người đều ngã nhào ra đất.

Thẩm Trạch Hy biến sắc, lúc chuẩn bị giơ tay ra, Thẩm Hoài Dương ở bên cạnh lại nhanh tay hơn anh ta, bàn tay to nhanh chóng đưa ra ôm lấy Huyên Huyên suýt té ngã ra đất, trong giây phút ấy, bàn tay to của anh vô tình hay cố ý lướt qua đầu Huyên Huyên, tới khi tay rời đi, trong lòng bàn tay đã có thêm mấy sợi tóc suôn mượt.

Huyên Huyên thật sự bị dọa tới rồi, gương mặt tròn trịa trắng hồng bị dọa trắng bệch ra, nhưng không có khóc.

Ôm lấy Huyên Huyên, cảm giác mềm mại khi tiếp xúc khiến người Thẩm Hoài Dương hơi đơ ra, anh chưa bao giờ ôm trẻ con, chưa từng biết ôm đứa nhỏ lại là loại cảm giác này.

Vừa thấy là anh, Huyên Huyên lập tức ôm lấy đầu, nghiêng người về phía Diệp Giai Nhi, uất ức quyệt miệng nhỏ: "Cô ôm, muốn cô ôm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.