“Tại sao phải gọi mẹ là cô?” Huyên Huyên nghiêng cái đầu nhỏ, không hiểu nỗi, chỉ cảm thấy kỳ quái.
“Đợi quay lại rồi, mẹ lại giải thích với Huyên Huyên, bây giờ, Huyên Huyên nghe lời mẹ trước, được không?”
Huyên Huyên gật đầu, giọng non nớt, lại trả lời rất nghiêm túc: “Con biết rồi.”
Như nghĩ tới gì đó, cô vừa chỉnh lại quần áo cho Huyên Huyên, vừa tò mò hỏi: “Lúc nãy tại sao không để chú vào sau ôm?”
Huyên Huyên liếm đôi môi vẫn còn chút ngọt, khịt mũi, thân thể nhỏ bé run run, như cực kỳ lạnh: “Không thích chú ấy, chú ấy rất lạnh, hơn nữa, còn không đẹp trai bằng chú đầu tiên!”
Thế giới của trẻ con và thế giới của người lớn không giống nhau lắm.
Tất cả mọi chuyện mà trẻ con thích đều tràn đầy vui vẻ, sức sống, thậm chí, trẻ con sẽ thích người mặc quần áo màu sáng.
Cho nên, dù Thẩm Hoài Dương ưu nhã, tràn đầy sức hấp dẫn đàn ông thành thục, nhưng mà, ăn mặc âm trầm, còn có sắc mặt lạnh nhạt, quả thực không khơi gợi nỗi sự yêu thích của trẻ con.
Vươn tay khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của Huyên Huyên, Diệp Giai Nhi vẫn có chút không yên tâm hỏi: “Lời nói vừa rồi của mẹ con đã nhớ chưa? Đến đây, Huyên Huyên lặp lại lần nữa cho mẹ nghe.”
“Dạ…chính là…không thể kêu mẹ là mẹ…phải gọi mẹ là cô.” Huyên Huyên nói như luyện khẩu lệnh, nhưng ý trong lời nói, cô bé hiểu.
“Thật ngoan.” Hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn hồng hào đó, cô ôm Huyên Huyên ra khỏi nhà vệ sinh.
Thức ăn vẫn chưa gọi, Diệp Giai Nhi gọi ba món, đều là món Huyên Huyên thích ăn, sau đó, bèn đưa thức ăn cho Thẩm Trạch Hy.
Nhìn hành động của cô, ánh mắt Thẩm Hoài Dương hoàn toàn trở nên âm trầm, trong đó thầm lộ ra xao động, không ai biết trong lòng anh lúc này đang nghĩ gì.
Tiếp đó, lại gọi vài món, giây lát sau, thức ăn tục tục bưng lên.
Thẩm Trạch Hy không ăn mấy, luôn lựa xương cá cho Huyên Huyên, cười ngọt ngào, Huyên Huyên cầm đũa lên, gắp miếng thịt cá đưa cho anh ta: “Chú đẹp trai cũng ăn đi!”
Chỉ ở chung một ngày, Thẩm Trạch Hy lại yêu thích nói không ra lời với cô nhóc này.
Dù là một cô bé, hơn nữa còn nhỏ như vậy, lại không khóc không làm loạn, vấp ngã, vỗ vỗ bụi đất trên người, lại đứng dậy.
Anh ta mở miệng, ăn miếng cá ấy, còn không quên khen tặng: “Thật ngon.”
Xoay người, Huyên Huyên lại gắp đũa cá, cánh tay nhỏ vươn thẳng ra, đưa cho Diệp Giai Nhi: “Cô ơi.”
Cách hơi xa, khuôn mặt nhỏ của cô nhóc lúc này cũng khẽ đỏ lên, Diệp Giai Nhi hơi đứng dậy, cũng ngậm miếng cá ấy vào miệng.
Cười híp mắt như vầng trăng, Huyên Huyên lại cúi đầu, vui vẻ ăn.
Lặng lẽ nhìn một màn đó vào đáy mắt, Thẩm Hoài Dương bị phớt lờ như vậy, bờ môi mỏng mím chặt, đôi mắt hẹp dài nheo lại, trong lòng chẳng biết thế nào lại không có tư vị gì.
Diệp Giai Nhi không nhìn Thẩm Hoài Dương lấy một cái, chỉ cúi đầu, tự uống canh.
Từ đầu tới cuối, sự hoảng loạn trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn tan biến, vẫn có chút cố kỵ, có chút lo lắng, lo lắng Thẩm Hoài Dương sẽ nổi lên nghi ngờ.
Thân thể khẽ cử động, lúc cảm thấy dòng nhiệt ấm áp đó không ngừng chảy ra khỏi cơ thể, Diệp Giai Nhi khẽ cắn răng, lại đến vào lúc này!
Nếu cứ ngồi ở đây không đi, vậy chỉ sẽ càng chảy càng nhiều, hơn nữa, cô còn mặc quần áo màu nhạt, cuối cùng cũng không có cách nào thu dọn.
Nhưng mà, lúc này đây, nói không chừng quần đã thấm máu rồi, cắn răng, cô kiên trì đứng dậy khỏi ghế, không nhìn mấy người, mà là có chút không tự nhiên đi ra ngoài phòng bao.
Thẩm Trạch Hy đang chơi game cùng Huyên Huyên, cho nên không để ý tới, nhưng đôi mắt Thẩm Hoài Dương lại nhìn rõ ràng.
Giây lát sau, thân thể thon dài của anh từ trên ghế đứng dậy, không nói lời nào, cũng đi thẳng ra ngoài phòng bao.
“Anh, anh đi đâu vậy?” Thẩm Trạch Hy lúc này ngẩng đầu lên.
“Nhận cuộc điện thoại…” Anh giơ giơ điện thoại trong tay, lặng lẽ ra khỏi phòng bao.
Bước nhanh về phía nhà vệ sinh, Diệp Giai Nhi cởi quần xuống, quả nhiên, chỗ đó đã dính một chút, hơn nữa, còn ở ngay vị trí ấy, căn bản không cách nào rửa sạch.
Nhưng mà, những chuyện này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là trong túi của cô không mang theo băng vệ sinh, vậy cũng thôi đi, ngay cả giấy vệ sinh cũng không có, giờ làm sao đây?
Bình thường đều là trễ ba bốn ngày, lần này, lại trước một tuần, cô căn bản không chuẩn bị.
Lúc này, ngay cả giấy vệ sinh trong toilet cũng bị xé sạch sẽ, ngồi trên bồn cầu, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy hôm nay vô cùng xui xẻo.
Tất cả mọi chuyện bất hạnh, như đều gặp phải cùng lúc.
Khẽ thở dài một tiếng, cô nhất thời lại có chút không biết làm sao, phương pháp duy nhất cũng chỉ có gọi điện thoại cho Thẩm Trạch Hy trước, kêu anh ta giúp cô đi mua một gói băng vệ sinh.
Mặc dù mất mặt, nhưng cô cũng không còn cách nào khác…
Lấy điện thoại ra khỏi túi, lúc cô chuẩn bị bấm gọi, giọng nam trầm thấp bỗng vang lên trong nhà vệ sinh, gọi cả tên cả họ cô: “Diệp Giai Nhi!”
Nghe vậy, cô không nhịn được khẽ run lên, đó rõ ràng là giọng Thẩm Hoài Dương, nhưng mà, tại sao anh lại xuất hiện ở nhà vệ sinh nữ?
Cô cau mày, không lên tiếng, tuy nhiên, Thẩm Hoài Dương rõ ràng có chút không kiên nhẫn: “Mở miệng, có còn cần băng vệ sinh không?”
Nghe thấy ba chữ băng vệ sinh, Diệp Giai Nhi khẽ do dự giây lát, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Cần!”
“Phòng vệ sinh thứ mấy?” Giọng nói ấy lại trầm đi.
“Anh để xuống đất rồi ra ngoài, tự tôi sẽ ra lấy.” Giọng cô lành lạnh, chỉ là có chút quẫn bách khẽ cắn răng, nhưng sự quẫn bách đó không thể hiện trước mặt anh.
Tiếp đó là tiếng đồ đặt xuống đất, sau đó, Thẩm Hoài Dương lại mở miệng, ý tứ sâu xa: “Đợi cô Diệp ra ngoài, chúng ta có chút chuyện, cần phải trao đổi thật kỹ…”
Nghe vậy, bàn tay đặt trên tay nắm cửa của Diệp Giai Nhi không nhịn được khẽ run.
Không có lý do gì, những lời anh nói khiến trong lòng cô mơ hồ hiện lên chút bất an.
Có những chuyện, cần phải nói thật rõ ràng…
Có chút chuyện trong miệng anh rốt cuộc là chỉ điều gì, trong lòng cô mơ hồ suy đoán.
Rất rõ ràng, hai người đã ly hôn, trong đó không có chuyện gì để nói, chẳng lẽ, anh nhìn ra Huyên Huyên rồi?
Nhưng mà, phản ứng vừa rồi của anh rất bình tĩnh, không biểu hiện ra chút xao động nào, ngoại trừ muốn ôm Huyên Huyên, nhìn Huyên Huyên thật lâu, thì không có phản ứng nào khác.
Hoặc do cô nghĩ quá nhiều, nhưng lại cũng không thể không loại trừ khả năng này, không phải sao?
Mang theo tâm tư phức tạp, Diệp Giai Nhi đẩy mở khe cửa phòng vệ sinh, lại bỗng nhìn thấy túi màu trắng ngay dưới chân.
Cô khẽ sững sốt, khom người cầm lên, lại đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Mở túi, bên trong đặt một gói băng vệ sinh, một gói hằng ngày cùng loại, còn có một quần lửng màu trắng