“Tại sao cháu là gấu bé, mà không phải gấu lớn?” Thẩm Trạch Hy hỏi, lại ôm thân thể trong lòng lên một chút.
“Vì cháu nhỏ, còn nữa, gấu lớn phải tìm thức ăn cho gấu bé ấy! Cháu không có tiền mua đồ cho gấu bé.” Cô bé chu môi, nói rất hùng hồn.
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Trạch Hy cười toe toét, trong lòng càng thêm thích Huyên Huyên: “Nói xem, Huyên Huyên còn muốn ăn gì, chú mua cho cháu.”
Cô bé liếm môi, chỉ vào kẹo bông gòn bên cạnh.
Không nói hai lời, Thẩm Trạch Hy đi sang, mua cái lớn nhất, Huyên Huyên cười mắt cong như vầng trăng, bàn tay nhỏ giơ kẹo bông gòn, lại không ăn, mà đưa tới miệng Thẩm Trạch Hy, giọng non nớt: “Chú đẹp trai ăn trước.”
Mặc dù luôn không mấy thích ăn đồ ngọt, nhưng lúc này đây, nhìn khuôn mặt nhỏ của Huyên Huyên, dù kêu Thẩm Trạch Hy uống mấy ly nước đường cũng không thành vấn đề.
Tiếp đó, Huyên Huyên lại đưa kẹo bông gòn tới bên miệng Diệp Giai Nhi: “Mẹ cũng ăn.”
“Con ăn đi, mẹ không ăn.” Diệp Giai Nhi cười, vốn dĩ, cô đi dạo cùng Thẩm Trạch Hy, kết quả, lúc này lại biến thành Thẩm Trạch Hy cùng hai mẹ con cô đi dạo.
Đặc biệt là Huyên Huyên, cũng rất thích Thẩm Trạch Hy, mở miệng ngậm miệng chính là chú đẹp trai, càng không chịu xuống khỏi lòng anh ta, cô mới nói một câu, ngay cả Thẩm Trạch Hy cũng theo không vui.
Anh ta cũng ôm lấy Huyên Huyên không chịu buông tay, cô thực sự là không còn cách nào với hai người.
Chỉ là, còn chưa bước vài bước, vô tình nhìn thấy bóng dáng đàn ông vô cùng quen thuộc, lại nhìn sang Huyên Huyên, máu huyết trên dưới toàn thân Diệp Giai Nhi đều xông lên đỉnh đầu.
Thành phố S nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tại sao lại gặp nhau liên tục như vậy, hơn nữa còn là trong vòng hai ngày, cô rốt cuộc là đã xui xẻo thế nào?
Tại sao, càng sợ chuyện gì, thì chuyện đó lại xảy ra?
Mà anh đương nhiên cũng nhìn thấy bên này, vì vậy, anh đang nhấc chân bước sang đây...
Nguy rồi, lúc này Huyên Huyên còn đang ở trong lòng Thẩm Trạch Hy, muốn nhanh chóng dẫn cô bé rời đi, đương nhiên là không thể nào!
Cô không nhịn được trở nên hoảng loạn, lần trước ở hành lang, anh chỉ là nghe thấy giọng của Huyên Huyên, không nhìn thấy cô bé, cô còn có thể yên tâm.
Nhưng lúc này, anh đi tới, còn đối mặt với Huyên Huyên, điều này khiến cô làm sao còn có thể duy trì trấn định?
Hôm nay, quả nhiên là không nên dẫn Huyên Huyên ra ngoài!
Phát giác phản ứng của cô, Thẩm Trạch Hy đè thấp giọng, chỉ hai người có thể nghe thấy: “Bình tĩnh, tự nhiên, chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, đi bước nào tính bước nấy, lúc cần thiết, nói dối cũng là tất yếu…”
Gật đầu, Diệp Giai Nhi thả lỏng cơ thể, khiến trái tim đang nảy lên nhanh chóng của mình từ từ bình tĩnh lại, đã bốn mặt gặp nhau, không cách nào trốn tránh.
Đã muốn tránh cũng không được, vậy thì điều duy nhất có thể làm chính là bình tĩnh ứng phó, tuyệt đối không thể khiến mình tự loạn trận thế trước.
Hình như anh đến bàn hợp đồng, sau lưng còn có đám người đi theo, vây anh vào chính giữa, như chúng tinh quay quanh mặt trời.
Xung quanh đã có không ít ánh mắt phụ nữ nhìn sang, thường xuyên liếc nhìn phía này.
Lúc này, mọi người thấy anh nhấc chân bước tới đối diện một nam một nữ, đều lập tức dừng bước, đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.
Mặc dù trong lòng đã nói với bản thân không được hoảng loạn rất nhiều lần, nhưng mà, theo bước chân anh càng đến gần, trái tim Diệp Giai Nhi vẫn không nhịn được khẽ nảy lên.
Cuối cùng, Thẩm Hoài Dương dừng bước, đứng trước mặt hai người.
“Anh, sao anh cũng tới đây?” Vẫn là Thẩm Trạch Hy mở miệng trước.
“Phải ký hợp đồng…” Thẩm Hoài Dương bình tĩnh mở miệng, chỉ là, bờ môi mỏng, đôi mắt đen thâm thúy như có như không lướt trên người Diệp Giai Nhi.
Sau đó, đôi mắt anh rơi trên người Huyên Huyên, nhìn chằm chằm cô bé, thật lâu sau, mới khẽ cử động bờ môi mỏng, mở miệng hỏi: “Con ai đây?”
Chỉ cảm thấy mặt mày đứa bé này có vài phần giống cô, còn có vài phần, rất giống anh…
Trấn định, lý trí, không chút hoảng loạn, Diệp Giai Nhi nhàn nhạt đáp: “Con anh tôi.”
Chỉ là, chỉ mình cô mới biết, trái tim lúc này đập nhanh cỡ nào.
“Vậy sao?” Đôi mắt không lạnh không nhạt lướt trên người cô, sau đó, Thẩm Hoài Dương lại nhìn chằm chằm Huyên Huyên đang ăn kẹo bông gòn, sắc mặt lạnh lùng xen lẫn dịu dàng: “Cháu tên gì?”
“Tên Tĩnh Huyên.” Giọng Diệp Giai Nhi cũng bình thản
“Tôi ôm cô bé…” Lúc nói chuyện, cánh tay dài của Thẩm Hoài Dương vươn tới Huyên Huyên, chuẩn bị ôm cô bé vào lòng.
Nhưng mà, Huyên Huyên không biết thế nào lại có chút không muốn lắm, thân thể nhỏ bé trong lòng Thẩm Trạch Hy ngọ nguậy, đưa lưng về phía Thẩm Hoài Dương, không muốn để anh ôm.
Mà, hai bàn tay nhỏ lại ôm lấy cổ Thẩm Trạch Hy, cái cằm nhỏ úp lên vai anh, đầu lưỡi nhỏ hồng hồng, khẽ liếm kẹo bông gòn.
Thế là, hai tay Thẩm Hoài Dương bèn rơi vào không trung, cau mày, anh híp mắt, nhìn bóng dáng nho nhỏ đó, trong lòng lại mơ hồ hiện lên chút thất vọng.
Thẩm Trạch Hy cong môi, cổ họng tràn ra tiếng cười, cặp mắt hoa đào trêu chọc nhướn lên: “Hoàn toàn không nghĩ tới, anh cả trước nay luôn thuận lợi cũng có lúc mị lực chịu tổn hại, lại bị tiểu mỹ nữ Huyên Huyên cự tuyệt rồi!”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương không nói chuyện, nhưng Tiểu Huyên Huyên lại nói với Thẩm Trạch Hy: “Chú đẹp trai, cháu đói rồi, ăn cơm thôi.”
Thẩm Trạch Hy cúi đầu, nhìn đồng hồ: “Đã một giờ rưỡi rồi, chẳng trách Huyên Huyên đói rồi, cũng đến giờ ăn trưa rồi, anh, chúng ta đi ăn trưa, có muốn cùng đi không?”
Hầu kết anh khẽ lăn lộn, giọng trầm thấp, như có như không mang theo ý tứ sâu xa: “Được…”
Thẩm Trạch Hy trực tiếp sững sờ tại chỗ, mà Diệp Giai Nhi cũng khẽ cau mày.
Thực ra, câu nói đó của Thẩm Trạch Hy cũng chỉ là khách sáo mà thôi, anh ta nghĩ anh sẽ không đồng ý, dù sao thì sau lưng còn có nhiều nhân viên làm việc như vậy đang đợi.
Nhưng ai biết…ai biết…ai biết anh lại đồng ý rồi chứ!
Lúc này, Thẩm Trạch Hy thật sự cực kỳ hối hận đã lắm mồm, thật hận không thể hung hăng tát mình hai cái.
Diệp Giai Nhi cũng cho rằng anh sẽ không đống ý, nhưng cuối cùng kết quả nhận được hoàn toàn vượt ngoài ý liệu của cô, trái tim mới từ từ có chút thả lỏng của cô lập tức lại nhảy lên tới không trung.
Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua người hai người, Thẩm Hoài Dương hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hai người, nhưng lại không vạch trần, mà xoay người, lạnh giọng phân phó gì đó với những người phía sau.
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi và Thẩm Trạch Hy nhìn nhau, không hẹn mà cùng cau mày lại.
Huyên Huyên khá thích ăn cá, cho nên Diệp Giai Nhi chọn một quán ăn, đặc sắc của quán này chính là cá.
Bước vào quán ăn, Diệp Giai Nhi ôm lấy Huyên Huyên trong lòng Thẩm Trạch Hy, nói: “Mọi người ngồi trước đi, tôi dẫn Huyên Huyên đến nhà vệ sinh.”
Thẩm Trạch Hy đáp một tiếng, mà Thẩm Hoài Dương đã nhấc đôi chân dài, đi về phía phòng bao.
Trong nhà vệ sinh, Diệp Giai Nhi rửa tay cho Tiểu Huyên Huyên, sau đó dặn dò cô bé: “Lát nữa ở trước mặt chú vào sau đó, không thể gọi mẹ là mẹ, phải gọi là cô, biết không?”